Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 9: Minh Nhãn




Lý Lẫm không thể làm gì hơn ngoại trừ trố mắt nhìn Nguyệt Thiên Vũ với nét mặt không thể nào tin được. Nguyệt Thiên Vũ cùng Nguyệt Thiên Nhạc cũng chỉ biết nhìn nhau mà cười, họ cũng biết rằng Lý Lẫm sẽ phản ứng như thế này mà, chắc chắn ai nấy cũng sẽ bất ngờ khi nghe một tiểu cô nương 10 tuổi tam tu toàn hệ cấp 6 đỉnh phong.

Lý Lẫm vỗ vỗ hai má mình lấy lại bình tĩnh, cười khổ: “Dù ta biết rằng muội sẽ trên ngũ hệ, nhưng ta không dám nghĩ muội lại tam tu toàn hệ.”

Nguyệt Thiên Vũ cười cười, sau đó lại nghiêm giọng nói: “Lẫm ca, ta cần một lời giải thích, tại sao huynh lại có thể biết ta là Triệu hồi sư, lại còn có thể nhìn ra Nhạc tỷ trong mặt dây chuyền?”

Lý Lẫm nghe thế cũng chỉ có thể thở ra một hơi, đưa tay lên chỉ chỉ đôi mắt của mình, bất đắc dĩ nói: “Vì đôi mắt này đây.”

“Đôi mắt?” Nguyệt Thiên Vũ cùng Nguyệt Thiên Nhạc thắc mắc hỏi lại một câu.

Lý Lẫm gật đầu, đột nhiên nhắm mắt lại. Lần nữa mở mắt ra, đôi đồng tử đen tuyền của hắn đã chuyển sang màu thạch anh tím yêu mị khiến hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ ngạc nhiên. Lý Lẫm cười khổ nói: “Vũ Nhi, muội nhớ 3 năm trước ta có một lần bệnh liệt giường không?”

Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, đương nhiên là nàng nhớ, khi đó, Lý Lẫm đã phải nằm trên giường đến 1 tháng hơn không thể tu luyện, nhưng sau khi khỏi bệnh, hắn mới phát hiện nguyên tố ma pháp trong người và bắt đầu song tu chiến sĩ và ma pháp sư.

“Chẳng lẽ, đôi mắt này cũng là...”

Lý Lẫm gật đầu, nói: “Phải, sau khi khỏi bệnh, ta ngoài có thể cảm nhận nguyên tố ma pháp, còn có được đôi mắt này. Mỗi khi sử dụng nó, ta có thể thấy được một số thứ không ai thấy, ví dụ như những tiềm năng trong người, kinh mạch, nghề nghiệp phù hợp với họ, hay những bản năng sinh ra đã có nhưng bị phong ấn, ví dụ như Dị hỏa của Thương Hải.”

Nguyệt Thiên Vũ không ngạc nhiên khi Lý Lẫm biết về Dị hỏa, vì nó không hẳn là quá hiếm, trong trăm năm qua cũng không ít người có được chúng. Nhưng cái nàng ngạc nhiên chính là những thứ đôi mắt đó có thể làm. Nhìn sang Nguyệt Thiên Nhạc, thì thấy tỷ tỷ nàng đang chìm vào suy tư, đôi đồng tử xanh lam trầm tư suy nghĩ gì đó. Nàng liền hỏi Lý Lẫm:

“Lẫm ca, nếu đôi mắt của huynh mạnh như vậy, sao không nhìn ra được tu vi và hệ của ta?”

Lý Lẫm lắc lắc đầu nhún vai nói: “Ta cũng không rõ lắm. Những năm trước mỗi lần ta gặp muội, ta chỉ thấy rằng muội có tiềm năng trở thành một chiến sĩ mà thôi, ta không thấy được tiềm năng ma pháp lẫn Triệu hồi sư trong người muội. Nhưng khi gặp lại muội tuần trước, ta lại phát hiện nguyên tố ma pháp cùng tu vi trong người muội rất cao và vững vàng, hoàn toàn khác với trước. Rồi lúc ta chuyển tầm nhìn xuống mặt dây chuyền, thì phát hiện Nhạc ở trong đó. Ta nghĩ là do Nhạc đã thức tỉnh thiên phú của muội đến mức tối đa nhỉ.”

“Ừ-Ừm, cũng có thể nói là vậy.”

Nguyệt Thiên Vũ thầm thở phào một hơi, xem ra Lý Lẫm không biết rằng linh hồn của nàng đã xuyên không đến đây, xem như giấu được bí mật hiểm nhất. Nàng quay sang Nguyệt Thiên Nhạc hỏi:“Tỷ, tỷ biết đôi mắt của Lẫm ca là thế nào không?”

Nguyệt Thiên Nhạc ngước lên nhìn Lý Lẫm, tay vuốt ve bộ lông màu xanh của Nguyệt Phong mà trả lời: “Nếu ta nghĩ không sai thì chính là Minh Nhãn, đôi mắt có thể nhìn ra được những thứ chân thật của thế giới này.”

“Minh Nhãn?” Lý Lẫm và Nguyệt Thiên Vũ cùng nhíu mày.

“Phải, Minh Nhãn là một trong tam nhãn truyền thuyết của thần giới, nó có thể nhìn ra được những thứ người thường không thể thấy, ví dụ như thiên phú chuẩn xác của một người, nhưng nó cũng có giới hạn. Độ chuẩn xác của Minh Nhãn tăng lên theo độ tu vi của người sở hữu, có nghĩa là Lẫm càng mạnh thì Minh Nhãn cũng càng mạnh hơn, cũng như trường hợp của dị hỏa thôi.”

“Minh Nhãn được chia thành rất nhiều bậc, chính ta cũng không biết chính xác có bao nhiêu bậc, hiện tại Lẫm đang ở cấp 4 trung kỳ nên Minh Nhãn chỉ nằm quanh quẩn đâu đó ở cấp 4 mà thôi. Nếu ngươi càng mạnh, chắc chắn sẽ có ngày ngươi biết được chính xác có bao nhiêu bậc cấp độ của Minh Nhãn.”

Nguyệt Thiên Vũ cùng Lý Lẫm gật gà gật gù tỏ ý đã hiểu, Lý Lẫm tò mò hỏi một câu nữa: “Nhạc, thế ngươi nghĩ thế nào về dị hỏa của Thương Hải, ta dù biết nó là Dị hỏa nhưng ta cũng không rõ về nó cho lắm.”

“Dị hỏa cũng không quá khác biệt với Minh Nhãn, chỉ là nó được chia thành nhiều loại hơn thôi, có loại tấn công, có loại luyện dược. Lam Liên Hỏa Diễm của Thương Hải thuộc loại luyện dược, có nó thì Thương Hải sẽ trở thành một Luyện dược sư cùng Ma pháp sư tài năng đấy. Cấp bậc thì chắc cũng tương tự Minh Nhãn thôi, ta cũng không chắc, ta nghĩ nên đợi đến lúc Dị hỏa thức tỉnh rồi hướng dẫn cho Thương Hải chắc cũng không muộn, với thiên phú của hắn, chắc chắn sẽ thức tỉnh trong vài năm không xa.”

Lý Lẫm và Nguyệt Thiên Vũ gật gù hiểu ý, Nguyệt Thiên Nhạc cười cười nói: “Phải rồi, Lẫm, nhắm mắt lại để ta chuyển một ý thức của ta sang ngươi, để ta có thể nói chuyện với ngươi tuỳ ý không cần phải tốn tinh thần lực mà hiện thân như vầy nữa.”

Lý Lẫm nào có phản đối, ngay lập tức nhắm mắt lại, Nguyệt Thiên Nhạc đứng trước hắn, búng ngón tay phải lên, từ đó xuất hiện một đốm sáng bay đến trước trán Lý Lẫm và từ từ nhập vào trán của hắn. Đến khi hắn mở mắt ra, Nguyệt Thiên Nhạc đã biến mất, chỉ còn Nguyệt Thiên Vũ cười nhẹ ngồi trước mặt hắn. Đột nhiên, một giọng nói trong trèo vang lên trong đầu: “Lẫm, ngươi nghe ta chứ?”

Lý Lẫm chớp chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Nghe rất rõ, ngươi về mặt dây chuyền rồi sao?”

“Ừ, nếu ta giữ ảo ảnh đó thì tinh thần lực của ta sẽ giảm rất nhanh, chỉ có thể giữ được khoảnh nửa canh giờ để duy trì phong ấn. Ta đành đưa một tia ý thức vào ngươi để tiện nói chuyện, ta cũng có thể đả thông ý nghĩ cho ngươi và Thiên Vũ. Nói cách khác, ta cũng giống như một cây cầu vậy.”

“Hiểu rồi, vậy chừng nào khỏi thì ra đánh cờ với ta một bán nhé!”

“Đương nhiên, rất sẵn lòng.” Nguyệt Thiên Nhạc cười đồng ý, đột nhiên lại nghe tiếng Nguyệt Thiên Vũ bất mãn vọng tới: “Hai người quên ta rồi sao? Tự nhiên thấy cô đơn quá à nha.”

Hai người Nguyệt Thiên Nhạc giật mình, cười xoà chữa cháy: “Ấy, nào có, sao lại quên bảo bối của chúng ta chứ? Phải rồi Thiên Vũ, muội chẳng phải định hôm nay đi bán tinh hạch sao, hiện tại cũng đã sáng trưng rồi, đi ăn sáng đi rồi đi.”

“Tỷ nói phải, ta phải đi nói cho phụ thân một tiếng, Lẫm ca, huynh đi cùng ta không?” Nguyệt Thiên Vực sực nhớ ra liền quay đầu hỏi Lý Lẫm, hắn lắc lắc đầu nói:

“Ta không đi đâu, ta muốn nhờ Thương Hải vài việc, muội cứ đi đi.”

“Vậy được rồi, ta đi một mình vậy.”

Sau khi nói với Nguyệt Thương Khung, Nguyệt Thiên Vũ dạo bước trên đường phố với bộ tóc giả và kính áp tròng từ không gian, nhưng rốt cuộc cũng gây chú ý rất nhiều người bởi khuôn mặt đáng yêu kiều diễm. Nguyệt Thiên Vũ cũng chả quan tâm, nàng đang vừa đi vừa ngó ngang thành thị.

Ở Thương Lan đại lục có thiết kế giống như Trung quốc cổ truyền, mang theo một nét Phù Tang với những toà nhà cổ điển và trang phục. Tại Đông đại lục có 4 đế quốc lớn: Nam Cung quốc, Đông Dạ quốc, Bắc Diệu quốc, và Tây Thương quốc. 4 đế quốc này luôn cạnh tranh nhau rất nhiều thứ, nhưng vẫn chưa hề phân thắng bại với nhau. Trong đó Nam Cung quốc có Xuân Phong Trấn giáp với Mê Vụ Sâm Lâm - nơi không sợ không có ma thú - chính là quốc gia giàu có nhất.

Nguyệt Thiên Vũ xách bịch Đan dược và Tinh hạch đi đổi kim tệ. Ở Thương Lan đại lục thì tiền tệ lưu thông gồm có kim tệ, ngân tệ, đồng tệ và thiết tệ. 1000 thiết tệ=100 đồng tệ=10 ngân tệ= 1 kim tệ. Nguyệt Thiên Vũ đổi hết tất cả tinh hạch cấp 5 và hơn 100 khỏa Đan dược thành 200 vạn kim tệ, như thế cũng đã đủ để người thường dân sống cả đời. Nguyệt Gia dù dư thừa số tiền đó nhưng Nguyệt Thiên Vũ muốn tích góp một khoản riêng để có thể sử dụng cho việc tu luyện của riêng nàng.

“Tỷ, tỷ biết tình hình cụ thể thực lực của Nam Cung quốc này không?” Nguyệt Thiên Vũ hơi tò mò về thực lực của đế quốc này, nên hỏi Nguyệt Thiên Nhạc.

“Xem nào, khi tỷ chưa bị phong ấn thì đương nhiên Nam Cung quốc là mạnh nhất, vì trong 3 nước còn lại chẳng có một Triệu hồi sư. Nhưng hiện giờ, có thể nói cả tứ đế quốc đều ngang nhau vì không đế quốc nào xuất hiện Triệu hồi sư cả. Chắc chắn sẽ có cao thủ cấp bậc quân chủ hộ vệ cho mỗi đế quốc, ta chắc chắn là sẽ không có cấp bậc Tôn giả ở Đông đại lục đâu.”

Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

“Vì lý do thể chất chiến sĩ, chiến sĩ khó tu luyện hơn Ma pháp sư một chút vì họ phải luyện thân thể. Còn Ma pháp sư dù đạt tu vi Tôn giả cũng sẽ rời đi Đông đại lục và đến Tây đại lục. Ta nghĩ Tây đại lục sẽ có Triệu hồi sư đấy, dù không chắc rằng số lượng là nhiều.” Nguyệt Thiên Nhạc thản nhiên trả lời.

Nguyệt Thiên Vũ vừa đi trên đường vừa suy nghĩ tiêu hoá lời của Nguyệt Thiên Nhạc, nếu thân phận Triệu hồi sư của nàng bị lộ, chắc chắn Nam Cung quốc sẽ lôi kéo nàng và nâng Nguyệt Gia lên trời, nhưng như thế cũng sẽ chẳng khác nào quá khứ cả, nếu nàng rời đi thì Nguyệt Gia cũng sẽ lần nữa mất chổ dựa. Nàng chắc chắn như thế vì thái độ của hoàng tộc Nam Cung dành cho Nguyệt Gia mấy trăm năm nay, sự nhiệt tình của họ chỉ dành cho Triệu hồi sư Nguyệt Thiên Nhạc, chứ không phải Nguyệt Gia. Nếu thế thì, sao không tạo cho Nguyệt gia một thế lực riêng?Đang suy nghĩ vu vơ, lại nghe thấy một tiếng động lớn trong một con hẻm gần đó khiến nàng giật mình hoảng hồn. Nguyệt Thiên Nhạc cười khổ, nói: “Thiên Vũ, muội nên sửa lại thói quen suy nghĩ nhiều quá rồi bỏ qua mọi thứ xung quanh đi nhé, may mà hiện tại không có sát ý đấy.”

Nguyệt Thiên Vũ gãi đầu cười xoà, đáng lẽ thói quen xấu từ nhỏ của nàng đã biến mất tiêu từ khi trở thành sát thủ, nhưng từ khi gặp lại Nguyệt Thiên Nhạc lại có Nguyệt Phong, Nguyệt Vân, trong tâm nàng là sự yên tâm vô bờ bến, không còn là nguy hiểm luôn rình rập như ở Thế kỷ 21 nữa, xem ra phải luyện lại từ đầu rồi.

Nguyệt Thiên Vũ gạt suy nghĩ qua một bên, đi lại phía con hẻm có tiếng động kia, vừa đến nơi, đã thấy một thiếu niên nằm trên đất bất tỉnh ở đó và trên bụng là một vết thương rất lớn. Đó là một thiếu niên điển trai với mái tóc nâu sậm dài được buộc thành đuôi ngựa, tuổi chắc bằng Nguyệt Thương Hải, Nguyệt Thiên Vũ dùng tinh thần lực kiểm tra thì phát hiện hắn là một ma pháp sư hệ Lôi cấp 5, mới 12 tuổi mà đã đạt được thành tích này cũng là thiên tài trong thiên tài rồi. Trang phục thiếu niên khá là bình dị, nhưng đặc biệt chính là một lệnh bài nằm bên cạnh cậu ta, có một chữ Nam to lớn, phía mặt sau lệnh bài là chữ Vân.

Nguyệt Thiên Vũ nhặt lấy lệnh bài, tò mò lật đi lật lại mà xem:

“Đây là...”

“Thiên Vũ, nếu ta nhớ không sai thì đây chính là lệnh bài của Cửu hoàng tử Nam Cung quốc đấy, Nam Cung Lưu Vân.” Nguyệt Thiên Nhạc nhàn nhạt nói một câu làm Nguyệt Thiên Vũ mở to mắt, đôi mắt xanh lam chớp chớp nhìn Cửu Hoàng tử hôn mê trọng thương nằm trên mặt đất.

“Dù gì đi nữa cũng phải trị thương cho hắn đã, Thiên Vũ, đưa hắn vào không gian mặt dây chuyền, ta sẽ sơ cứu cho hắn trước, muội đi mua thảo dược đi.”

“Ta biết rồi!”

Nguyệt Thiên Vũ nhanh chóng thu chàng thiếu niên vào trong không gian cho Nguyệt Thiên Nhạc xử lý, chính nàng đi mua thêm số lượng lớn thảo dược rồi nhanh chóng quay về Nguyệt phủ. Vừa về, nàng chỉ thông báo cho Lý Lẫm biết chuyện, nếu để Nguyệt gia biết có Cửu Hoàng Tử đến sẽ khá khó xử, vì Nguyệt gia đời này không quá thiện cảm với hoàng tộc.

Lý Lẫm và Nguyệt Thiên Vũ đứng hai bên giường nhìn Cửu hoàng tử Nam Cung Lưu Vân đã được Nguyệt Thiên Nhạc sơ cứu và đang hôn mê trên giường, Nguyệt Thiên Vũ lẩm nhẩm tự hỏi:

“Tại sao Cửu hoàng tử lại ở một trấn nhỏ như Xuân Phong Trấn này, thậm chí là bị trọng thương. Chẳng lẽ, hắn đi săn ma thú?”

Lý Lẫm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu phủ nhận, nói: “Ta không nghĩ vậy, ta nghĩ rằng hắn đang chạy trốn hỏi Hoàng tộc.”

“Ý huynh là sao?” Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày.

“Cửu hoàng tử là một thiếu niên bị hủy dung, và là huyết nhục của Nam Cung hoàng đế với một kỹ nữ ở kinh đô, chuyện đó là tuyệt mật vì chắc chắn thần dân sẽ che bai hoàng đế, người ta chỉ biết Cửu hoàng tử là nhi tử của Quỳnh quý nhân, một quý nhân cấp thấp trong cung. Nam Cung Lưu Tuyệt - hoàng đế Nam Cung quốc trong một đợt uống say đã kể hết cho gia gia chúng ta Lý Lạc Trần như thế. Sau đó nghe nói là Quỳnh quý nhân vì bị sát hại mà qua đời, hung thủ cũng không tìm được.””Từ đó người trong cung đối xử với Cửu hoàng tử như người hầu, thậm chí không bằng xúc vật dù hắn cũng nhận được huyết mạch Hoàng gia. Dù thế, thiên phú của hắn trời cho rất cao, hơn nữa hắn có một bộ óc thông minh tuyệt đỉnh, mưu kế phải nói là rất nhiều, nên mới giữ được mạng sống mình cho đến năm 13 tuổi này, về phần dung mạo của hắn ta nghĩ chắc chắn rằng hắn đã tự tạo ra hình ảnh mình là một người bị hủy dung để dễ dàng bỏ trốn khỏi hoàng cung. Xem ra, hắn đã trốn khỏi hoàng cung với hình dáng này và chạy đến Xuân Phong Trấn, nhưng có lẽ đã bị phục kích bởi người của hoàng gia.”

Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày, hỏi một câu: “Tính cách của hắn thế nào?

“Hắn trong mắt dân chúng kinh đô là một hoàng tử nhân hậu thấu hiểu và rất được lòng dân, dù trong cung không có nhiều tiền tài hay thức ăn gì, nhưng hắn thường xuyên giúp đỡ người dân, thậm chí đưa phần bánh mì khắc khổ lắm mới có cho một đứa bé cô nhi. Hơn nữa, hắn cũng rất hay đưa ra lời khuyên nông nghiệp cho dân chúng bằng cái đầu của mình, nên dù hoàng tộc có căm ghét hắn thế nào, cũng không thể giết hắn ngay lập tức được. Hắn thỉnh thoảng cũng trốn đến Lý thành nên ta cũng có thấy qua hắn vài lần, mỗi lần gặp đều thấy hắn đưa thuốc cho người dân, một con người nhân hậu.” Lý Lẫm thở dài trả lời: “Chỉ tiếc vì quá nhân hậu mà hắn không lên kế hoạch báo thù hoàng tộc.”

Nguyệt Thiên Vũ gật gù, trong khi Nguyệt Thiên Nhạc lên tiếng: “Nếu là thế thì chắc chắn là người hoàng tộc trọng thương hắn, vì nếu hắn càng trưởng thành, chắc chắn trí tuệ và thiên phú của hắn sẽ gây khó dễ cho việc truyền ngôi của Nam Cung hoàng đế. Ta khi chữa thương cho hắn có phát hiện, trong cơ thể hắn có một lượng độc khá lớn được tích tụ qua ngày, chắc chắn là do một lượng độc tố rất nhỏ trong mỗi bữa ăn của hắn hàng ngày, hơn 99% là do hoàng tộc làm.”

“Tỷ đã chữa cho hắn?” Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu hỏi.

Nguyệt Thiên Nhạc gật nhẹ đầu, nghiêm túc nói: “Phải, dù gì hắn cũng là một con người rất tốt, hơn nữa tài năng cũng rất lớn, để mất một hậu bối như vậy rất uổng phí, hơn nữa, trí thông minh của hắn có thể sẽ có ích trong tương lai.”

Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, ngồi xuống ghế nhấp nháp một ly trà bình thãn nói: “Lần này Nam Cung hoàng đế chắc chắn sẽ nghĩ rằng Nam Cung Lưu Vân này đã chết, chắc không lâu nữa tin Cửu hoàng tử bị sát hại sẽ truyền đến Xuân Phong trấn thôi, việc hắn bị che giấu là một người bị hủy dung là một lợi thế vì không ai có thể biết được mặt thật của hắn, nên sẽ không ai để ý hắn còn sống. Lẫm ca, hoàng tộc liệu có biết được hắn thật ra không bị hủy dung không?”

Lý Lẫm đứng khoanh tay lắc đầu nói: “Không, vì trong cung hắn cũng đeo mặt nạ, mỗi khi trốn ra ngoài trong bí mật mới tháo mặt nạ ra, nên chắc chắn không ai biết mặt thật của hắn ngoài chúng ta ra đâu.”

Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, quay sang Nguyệt Thiên Nhạc nói: “Tỷ, việc của hắn nhờ tỷ vậy.”

Nguyệt Thiên Nhạc nhẹ nở nụ cười gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi, đúng rồi Thiên Vũ, ta nghĩ trong tháng tới muội nên tập trung tu luyện nguyên tố ma pháp thì hơn, ta cảm thấy nguyên tố ma pháp trong người muội đã sẵn sàng đột phá bất cứ lúc nào rồi.”Nguyệt Thiên Vũ gật đầu không nói gì, nàng đương nhiên hiểu mình đang có cơ hội đột phá thất cấp, xem ra cần bế quan một thời gian rồi.

Thế là trong một tuần sau, Nguyệt Thiên Vũ vẫn cứ ở trong không gian tu luyện không đi ra ngoài nửa bước, bên ngoài có Lý Lẫm đánh lừa Nguyệt Thương Khung cùng Nguyệt Thương Hải rồi nên nàng cũng không có lo lắng bị quấy rầy. Còn về phần Nam Cung Lưu Vân, hắn trong một tuần này vẫn cứ hôn mê như thế, Nguyệt Thiên Nhạc nói vết thương của hắn rất nặng, hơn nữa vì trúng độc lâu dài nên cần khoảng thời gian dài mà bình phục.

Trong căn phòng nhỏ tại căn nhà gỗ, Nguyệt Thiên Vũ nhắm mắt ngồi trên giường, không khí quanh thân dần tạo thành sóng gợn, đó là Tinh thần lực của nàng vận động, tiến hành kết nối với nguyên tố lực đất trời, tinh thần lực dồi dào như thủy triều, mật độ càng ngày càng nhiều, thậm chí dần có xu thế dung hợp.

Nguyệt Thiên Vũ lúc này càng hết sức tập trung kết nối nguyên tố đất trời, xuyên qua Tinh thần lực mười loại màu sắc của nàng, mà nàng cũng càng cảm thấy tinh thần lực tăng mật độ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều!

Đột nhiên, xung quanh người nàng xảy ra một trận chấn động mãnh liệt, sau đó vầng sáng dao động mở ra, “Ầm!” Nguyệt Thiên Vũ đột nhiên mở hai mắt, dao động dần ngừng lại rồi đều tiến vào trong cơ thể nàng.

Đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia hào quang, có vẻ càng mạnh mẽ, tinh thần lực rộng lớn như thủy triều đã xảy ra chuyển biến mãnh liệt, như một chất lỏng sền sệt, không ngừng chuyển vào không gian tinh thần của nàng, tuy ít hơn trước nhưng mật độ lại cao hơn hẳn.

Nguyệt Thiên Vũ thở ra một ngụm trọc khí, mỉm cười nhìn Nhẫn khế ước đột nhiên xuất hiện trên tay nàng đang dần tạo nên một ngọn hỏa diễm nữa, hỏa diễm thất mai, tượng trưng cho Triệu hồi sư Thất cấp. Nàng hiện này đã tiến vào cấp bậc Thất cấp sơ kỳ.

Ngay một khắc, Hỏa Vân Hồ Nguyệt Vân xuất hiện ngay trước mắt Nguyệt Thiên Vũ, và trong hình dạng hoá hình. Những ma thú đạt đến cấp 5 có trí tuệ riêng, còn những ma thú cấp 7 trở lên có thể hoá hình thành người và nói chuyện, việc Nguyệt Vân có thể nói chuyện khi vẫn ở cấp 6 vì nàng là ma thú huyết mạch thượng cổ thần thú. Hiện nay, đứng trước Nguyệt Thiên Vũ là một tiểu cô nương 8,9 tuổi với mái tóc màu hồng nhạt cùng đôi đồng tử nâu nổi bật, ngũ quan thanh tú xinh đẹp đáng yêu mặc hồng y.

“Vũ tỷ tỷ!”

Nguyệt Vân nhào vào lòng Nguyệt Thiên Vũ ôm chặt lấy nàng mà nũng nịu, Nguyệt Thiên Vũ cũng không câu nệ gì, ngược lại cũng rất cưng chiều Nguyệt Vân. Nhìn tiểu cô nương đáng yêu vô bờ này trong lòng mình, nàng tự nhiên cảm thấy ấm áp, như mình có một tiểu muội vậy. Trong hai kiếp, nàng đều là con út trong gia đình nên luôn mong muốn có một đệ đệ hay muội muội, vì thế, nàng dù lạnh lùng đến đâu vẫn rất thương yêu trẻ con.

Nguyệt Thiên Vũ vì có kinh nghiệm 20 năm ở kiếp trước nên tính cách vốn đã rất trưởng thành và chững chạc, dù thế vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Nguyệt Vân.

“Nguyệt Vân, muội ôm chặt quá ta không thở được đâu.”

“Hì hì, Vâng!”

Nguyệt Vân cười hì hì bỏ Nguyệt Thiên Vũ ra, nàng chỉ trông như một tiểu cô nương 9 tuổi nhưng ngũ quan xinh đẹp vô cùng, trên người tỏa ra khí chất hồ ly. Dù nàng không xinh đẹp kiều diễm bằng Vũ tỷ tỷ cùng Nhạc tỷ tỷ, những vẫn là một tiểu mỹ nữ đáng yêu vô bờ khiến người ta dễ sinh ra hảo cảm.

Ngay lúc đó, tiểu lam cầu Nguyệt Phong từ bên ngoài phòng nhảy ngay vào mặt Nguyệt Thiên Vũ, kêu na na dùng bộ lông màu xanh lam mượt cọ cọ vào mặt nàng khiến Nguyệt Vân hơi đen mặt. Nguyệt Thiên Vũ cười dịu dàng, đưa bàn tay lên vỗ vỗ tiểu đầu của nó, nói: “Được rồi, ta xin lỗi vì mấy hôm nay không đến xỉa gì tới ngươi, lát nữa ta làm bánh su kem cho ăn, đừng làm nũng nữa!”

Nguyệt Vân với Nguyệt Phong cùng sáng mắt nhìn nàng như tiểu hài tử nhìn thấy vàng khiến Nguyệt Thiên Vũ bật cười vui vẻ. Hai ma thú liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự thèm thuồng trong mắt đối phương. Hai đứa nó sao không mong chờ Nguyệt Thiên Vũ nấu ăn chứ, nàng nấu có khi còn ngon hơn cả Nguyệt Thiên Nhạc nữa, mỗi khi ăn là một vị riêng động lại, rất lưu luyến.

Nguyệt Phong như chợt nhớ ra gì đó, nhảy từ trên vai Nguyệt Thiên Vũ xuống đầu gối nàng, đôi bàn tay bé tý giơ ra một mảnh giấy đưa cho nàng khiến nàng chớp chớp mắt. Nguyệt Thiên Vũ nhận lấy mảnh giấy mở ra xem, ngay lập tức nhíu mày.

Cửu hoàng tử tỉnh rồi sao?