· Chương 4_ Thầm mến.
· Chuyển ngữ: Nại
Mười một giờ, trong viện tổ chức tiệc tối chào đón tân sinh viên.
Nam Phong và Du Tĩnh làm trợ lý hội học sinh nên ở trong hậu trường làm mấy việc lặt vặt.
Hội trưởng hội văn nghệ tên là Cố Hàm, là học tỷ lớn hơn họ 3 tuổi, là hoa khôi trong truyền thuyết của khoa nhân văn.
Lúc khai giảng đầu năm, Nam Phong báo danh, cũng là nhờ Cố Hàm bận bịu giúp cô rất nhiều, là người đầu tiên trong trường đại học khiến Nam Phong cảm kích.
Xinh đẹp lại nhiệt tình, ai nấy đều yêu mến.
Hôm nay Cố Hàm là người dẫn chương trình. Sau khi giới thiệu xong một tiết mục, Cố Hàm lại vào hậu trường nói chuyện phiếm với Nam Phong.
Chỉ là về sau chị ấy rõ ràng không tập trung, cứ chốc một lại nhìn điện thoại.
Du Tĩnh trêu ghẹo, "Học tỷ, có phải chị đang chờ điện thoại của bạn trai không?"
Cố Hàm cười mà không nói, vẻ mặt thoáng hiện lên nét thất vọng chưa kịp che giấu.
Mãi đến khi âm nhạc kết thúc, Cố Hàm đang ngồi trên ghế mắt bỗng sáng lên, cô nhảy dựng rồi chạy ra cửa, "Em còn tưởng anh sẽ không tới đây!"
Nam Phong và Du Tĩnh hiếu kỳ quay đầu nhìn thấy chị Cố Hàm của bọn họ đang thẹn thùng nhận lấy bó hồng từ tay một nam sinh.
Dáng hình nam sinh kia khuất trong ánh sáng lờ mờ nên hai người không thấy rõ lắm, chỉ thấy được dáng người cao gầy, góc nghiêng thần thánh để lộ chiếc khuyên sáng lóng lánh.
Thì là là trên tai anh ta có đeo khuyên.
Cố Hàm cúi đầu ngửi ngửi bó hồng trong tay, rồi cô kéo tay nam sinh đó vào trong.
Lúc này có người nhắc Cố Hàm phải lên sân khấu.
"Anh ngồi đây chờ em." Cố Hàm kéo hắn ngồi xuống, vẻ mặt uể oải lúc trước của cô mất sạch, giờ đây chỉ thấy nét mừng rỡ tràn đầy.
Khác với dáng vẻ vui mừng của Cố Hàm, nam sinh bị Cố Hàm kéo xuống ghế ngồi trước sau vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh chẳng có chút biểu cảm nào.
Lúc Nam Phong nhìn về phía anh ta, vừa vặn đụng phải đôi mắt hẹp dài màu đen ấy.
Bởi vì ánh đèn hậu trường mờ mờ, ánh mắt kia càng lộ vẻ thâm sâu hun hút.
Xuất phát từ sự lễ phép, Nam Phong nhỏ giọng chào hỏi, "Chào học trưởng."
Chu Dục lạnh nhạt, còn không nhìn cô lấy một cái.
Vô cùng lãnh đạm.
Nam Phong tự cảm giác được anh ta không có hảo cảm với mình, sau khi chào hỏi xong cũng không quay đầu lại nhìn anh thêm lần nào nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng người dẫn chương trình nói cảm ơn, dưới khán đài mọi người vỗ tay như sấm dậy. Cố Hàm nâng váy dạ hội vội vàng bước vào, "Chu Dục, em xong rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Dục gậy đầu đứng dậy rời đi của Cố Hàm.
Ngoại hình hai người đều rất nổi bật, nhìn qua thật giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
Đợi đến lúc hai người kia rời đi, mấy người còn ở lại hậu trường bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đây là bạn trai của Cố mĩ nhân à? Lý nào lại vậy? ai có thể cua được đại mỹ nhân của khoa chúng ta thế?"
"Chu Dục khoa công nghệ đấy."
"Chu Dục? "đầu bảng" của khoa công nghệ, thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo trong truyền thuyết hở?"
"Chính là anh ta."
"Cố mỹ nhân sao có thể không biết chuyện này chứ?"
"Cái này cậu không hiểu rồi, đàn ông không hỏng, phụ nữ không yêu, càng là mỹ nữ, càng thích khiêu chiến, kiểu như muốn tận hưởng cảm giác mình có thể giúp lãng tử quay đầu ấy."
"Hay là chúng ta đánh cuộc một ván đi, xem Cố mỹ nhân chừng nào bị đá."
"Được! mình cá là không đến một tháng."
...
Nam Phong yên lặng nghe, làm xong chuyện, Nam Phong và Du Tĩnh cùng ra khỏi hội trường, cuối cùng cô không nhịn được hỏi, "Cậu cũng biết người tên Chu Dục kia à?"
Du Tĩnh gật đầu cười nói, "Biết rõ luôn, nổi tiếng khoa công nghệ có hai người, một là Bùi Vân, người còn lại là Chu Dục, chẳng qua là hai người đó nổi tiếng theo hai cách khác nhau, một người học giỏi như thần, một người suốt ngày đánh nhau, rớt môn vô số, hơn nữa còn thay bạn gái nhanh hơn cả thay quần áo. Túm lại là đúng chuẩn một đại học tra."
Nam Phong thắc mắc "Trường chúng ta sao lại có loại học sinh đó?? Anh ta thi đỗ vào đây thế nào?"
Dù sao cũng là trường đại học nằm trong top những trường danh tiếng, có thể thi vào đây đều là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), cô không tin còn có những sinh viên như vậy tồn tại.
Quả nhiên thế giới quá rộng lớn, không thiếu những việc lạ đời, chỉ có thể đổ tại cô hiểu biết ít.
Du Tĩnh nói, " Thực ra anh ta là thi đỗ vào trường đấy, nghe nói điểm thi đầu vào còn cao hơn điểm của Bùi Vân một chút, xem ra là sau khi lên đại học thì biến chất đi? Mà hình như nhà anh ta không vừa đâu thế nên trường học luôn một mắt nhắm, một mắt mở với những việc anh ta gây ra."
Trong đầu Nam Phong xuất hiên gương mặt lạnh lùng mang theo nét bất cần đời của Chu Dục.
Du Tĩnh nhìn cô một lát rồi cười nói, "Không biết chị Cố Hàm nghĩ gì mà lại nhảy vào hố lửa. chẳng lẽ thực sự là đàn ông không hư hỏng thì phụ nữ không yêu? Có điều hôm nay mình nhìn thấy Chu Dục đẹp trai, lạnh lùng đến như thế, thật đúng là mẫu bạn trai lý tưởng của phái nữ mà."
Quả thật Nam Phong cũng không hiểu, kiểu đàn ông con trai cặn bã như vậy, vì sao vẫn có người thích?
Du Tĩnh cười, "Cố Hàm cũng không phải một phụ nữ ngu ngốc đâu, nghe nói tình sử cũng đặc sắc lắm đấy, bọn họ lần này là cao thủ vs cao thủ, chúng ta ngồi bên có chuyện vui để hóng hớt rồi."
Nam Phong không nghĩ vậy, đương nhiên càng không có tâm tư lấy chuyện tình cảm của người khác ra để đùa giỡn.
...
Do vụ bị xỉu lúc tập quân sự, nên kì nghỉ quốc khánh về nhà, Nam Phong được hai vị phụ huynh tẩm bổ rất nhiều.
Gia đình Nam Phong rất tốt, cha mẹ yêu thương nhau, yêu thương cô. Vốn không an tâm để cô rời nhà đi học đại học, nhưng Nam Phong nhất định muốn chứng mình bản thân có thể sống tự lập nên cô đã quyết định học đại học.
Hai thành phố cách nhau không xa, ngồi xe không đến bốn tiếng, chủ nhật có thể tranh thủ về nhà chơi, nhưng Nam Phong sẽ không phiền phức đến nỗi mỗi cuối tuần đều về nhà.
Tóm lại sẽ cân nhắc thời gian về chơi cho phù hợp, không để bố mẹ phải lo lắng.
Đây có thể coi là lần xa nhà lâu nhất của cô kể từ lúc bé đến giờ, ăn uống sung sướng một tuần, sau đó phải trở về trường,
Mẹ cô dặn phải bảo vệ sức khỏe cho tốt, phải thường xuyên luyện tập. Cô không quá để tâm, nhưng sau khi về trường mới tình cờ phát hiện, mỗi buổi sáng, vào lúc hơn sáu giờ, Bùi Vân đều sẽ chạy bộ ở sân tập,
Trong lòng cô bừng lên ý chí muốn chạy bộ để rèn luyện sức khỏe.
Ngày đầu tiên thức dậy lúc sáu giờ, tới sân tập túc trời mới tảng sáng.
Một buổi sáng trời thu mát mẻ khiến tâm trạng người ta khoan khoái, tươi vui.
Người trên bãi tập không nhiều lắm, Nam Phong chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy Bùi Vân.
Anh mặc bộ đồ thể thao, đang chạy bộ trên sân tập.
Nam Phong đuổi kịp anh chào hỏi, "Học trưởng, chào buổi sáng."
Bùi Vân quay đầu, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, "Em đến chạy bộ à?"
Nam Phong ừm một tiếng, "Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng mà, em muốn có sức khỏe tốt."
Bùi Vân đã chạy hai vòng, nhịp thở hơi gấp, anh cười hỏi, "Em định sẽ kiên trì được bao lâu?"
Nam Phong hỏi lại, "Học trưởng, anh đã kiên trì được bao lâu?"
Bùi Vân nói, "Bốn, năm năm."
Nam Phong à một tiếng như tản thưởng, "Vậy em phải dốc sức học tập anh rồi, sẽ cố gắng kiên trì."
Bùi Vân cười, "Tốt lắm, anh sẽ giám sát em."
Thật ra hai người họ mới gặp nhau hai ba lần, không tính là thân quen.
Nhưng Bùi Vân lại khiến cho người đối diện cảm giác như tắm trong gió xuân, làm cho Nam Phong không cảm thấy có bất kỳ khoảng cách xa lạ nào.
Cô âm thầm quan sát anh, quần áo thể thao rất đơn giản, dưới chân đi giày Cavans thoạt nhìn như đã cũ, nhưng rất sạch sẽ.
Sau dáng vẻ giản dị ấy là cuộc sống rất vất vả.
Thật ra sau kỳ nghỉ hè ngủ nghỉ sa đọa vừa rồi, việc phải dậy sớm như hôm nay quả thật rất khó.
Nhưng có điều Bùi Vân, cái tên này có tác dụng quá lớn, mỗi sáng sớm cô còn không cần đến đồng hồ báo thức, chỉ cần đến giờ thì người tự động tỉnh lại, cơ thể tràn ngập năng lượng.
Sức mạnh của tình yêu quả thực rất vĩ đại.
Nhất là yêu thầm.
Bùi Vân làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hơn sáu giờ chạy bộ ở sân tập nửa tiếng, nghe tiếng anh nửa tiếng, 7.30 đến nhà ăn mua hai cái bánh bao ăn sáng. Rồi đến phòng tự học hoặc lên lớp nếu có tiết.
Anh đang làm thêm tại một công ty IT,tuy rằng không làm việc theo giờ hành chính nhưng ngoài thời gian đi học, anh hầu như không còn thời gian để nghỉ ngơi.
Dù sao công việc rất bộ bề nên anh đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Có điều, cuộc sống sinh hoạt khó khăn, nhưng anh vẫn luôn điềm tĩnh như vậy.
Nam Phong và Bùi Vân dần trở nên thân thiết, cô cũng giấu tâm tư thiếu nữ của mình rất cẩn thận.
Cô biết rõ, trong hoàn cảnh như vậy nếu biết có người ái mộ mình sẽ chỉ làm Bùi Vân khó xử.
Nam Phong không muốn anh sẽ thấy khó xử với cô.
Thích một người là yên lặng đứng ở một nơi không gần, không xa, nơi có thể nhìn thấy người ấy, nói chuyện với người ấy, thậm chí trở thành bạn tâm giao, vậy là đủ rồi.
Thiếu nữ mười tám tuổi không cần quá lo lắng cho tương lai, vậy nên rất dễ thỏa mãn.
...
"Nam Phong, cậu có đặt sữa không?"
Giữa trưa ăn cơm xong, Du Tĩnh cẩm theo tờ quảng cáo hỏi Nam Phong.
Nam Phong thuận miệng đáp, "Sữa gì?"
"Mỗi sáng sẽ có ngươi giao sữa đến cửa, nghe không tệ lắm, cậu có muốn đặt không, chúng mình đặt chung?"
Nam Phong gật đầu, "Được đấy, sau bữa ăn sáng uống thêm sữa để bổ xung chất dinh dưỡng."
Du Tĩnh gật đầu cười hì hì, đặt tờ quảng cáo trên bàn cô rồi đi vào buồng vệ sinh.
Nam Phong thuận tay cầm tờ quảng cáo lên nhìn thử, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, cô nhìn số điện thoại đặt hàng kia rồi lặng lẽ ra cửa.
Lúc Du Tĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, vừa hay thấy Nam Phong cầm điện thoại đi vào, mặt cô còn hơi đỏ đỏ.
"Cậu làm gì đấy?"
Nam Phong cười, giơ điện thoại lên, "Đi gọi điện thoại."
Du Tĩnh nhìn cô dò xét, "Ký túc bây giờ chỉ còn mỗi mình với cậu, gọi điện thoại mà còn phải ra ngoài à? Lén lén lút gút gì đấy, có phải là có...."
Nam Phong cười, "Cậu đừng có đoán mò."
Nam Phong đặt hai phần sữa bò, một phần là đặt cùng Du Tĩnh, còn một phần là bí mật đặt. Còn ủy thác cho bên giao sữa mỗi sáng giao đến cửa ra vào số mười hai của khu Đông, đặt vào giỏ xe của một chiếc xe đạp màu đỏ.
Đó là xe đạp của Bùi Vân, mỗi ngày anh đều dựng xe ở một chỗ cố định.
Bình thường Bùi Vân thường mua đồ ăn sáng lúc 7.30 sau đó trở về ký túc thay quần áo, sau đó đạp xa ra ngoài.
Ngày giao sữa đầu tiên, Nam Phong như một tiên mật báo ngầm, vụng trộm đi theo nhân viên giao sữa, xác định họ không để sữa nhầm xe, rồi chờ Bùi Vân ra lấy xe đạp mới yên tâm.
Cô còn cố ý bảo người giao sữa dán tên Bùi Vân vào để anh khỏi tưởng người khác gửi nhầm.
Cô thấy Bùi Vân ra lấy xe đạp, phát hiện chai sữa tươi trong giỏ xe, anh cầm lên nhíu mày nhìn nhìn, rồi lại ngoái đầu nhìn tứ phía, cuối cùng khẽ cười một cái rồi để sữa lại giỏ xe rồi đạp xe đi mất.
Con gái ở tuổi này, thích một người chỉ thuần túy và đơn giản như vậy.
Nam Phong không có cách nào để hình dung ra sự ngọt ngào vui sướng trong lòng, hình như nói giống gió mát lướt nhẹ qua da đầu, hay như một gợn sóng nhỏ khẽ lay động giữa mặt hồ yên ả.
Không ai biết, cũng không cần ai phải biết. không đáp lại, cũng không cần cai đáp lại. Cô chỉ muốn giấu thật kín bí mật nhỏ này, vì thích chàng trai ấy mà làm một chút chuyện nho nhỏ mà thôi.
Tác giả nói, "Cuối cùng tôi cũng đã trở thành mẫu người em yêu thích, bởi vì đó cũng chính là hình tượng mà tôi thích."- Chu Dục
Vòng vo lâu như vậy, thực ra nam chính là bạn học Chu "đầu bảng" nhé~