Nam Phi

Chương 99




Ngộ Quân Khiêm nhìn đầu người vẫn còn nhỏ máu trong tay Ngộ Quân Diễm, mỉm cười tán dương: “Nhị đệ quả nhiên dũng mãnh phi thường.”

Ngộ Quân Diễm cười yếu ớt trả lời: “Đại ca quá khen.”

“Tay của đệ bị thương?”

Ngộ Quân Diễm cúi đầu nhìn vết rách trên mu bàn tay, không quá để tâm nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”

“Dù là vết thương nhỏ cũng không thể không để ý.” Ngộ Quân Khiêm sai người kéo xe ngựa tới, “Nhị đệ vẫn nên lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, ta sẽ hạ lệnh cho người tới băng bó vết thương cho đệ.”

Ngộ Quân Diễm nghe Ngộ Quân Khiêm nói như vậy, cũng không từ chối nữa, xuống ngựa lên xe.

Tô Ngọc Hành nói với Tô Tín: “Phụ thân, để hài nhi đi.”

Tô Tín gật đầu, Tô Ngọc Hành cầm Kim Sang Dược lên xe ngựa, thấy Ngộ Quân Diễm đang nhắm mắt dựa lên thành xe, đi tới bên cạnh hắn, khẽ cười: “Sát khí của ngươi thật nặng.”

“Nam nhân vốn nên có chút sát khí, mang chút huyết tinh.” Ngộ Quân Diễm vừa nói vừa dựa lên người Tô Ngọc Hành.

Tô Ngọc Hành cười nói: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ta mệt.”

Tô Ngọc Hành sờ lên trán hắn, rồi đỡ để hắn gối đầu lên đùi mình, cười nói: “Mệt thì dựa vào ta ngủ một lát, đưa tay cho ta.”

Ngộ Quân Diễm giơ bàn tay bị thương của mình lên, nhìn Tô Ngọc Hành cẩn thận bôi thuốc cho mình, thở dài: “Xem ra đúng là đã lâu ta không vận động gân cốt, mới thế mà đã thấy mệt rồi.”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Đánh một trận đương nhiên là phải mệt mỏi. Ngươi tưởng mình là mình đồng da sắt sao?”

Ngộ Quân Diễm cũng cười: “Ta thật hy vọng mình là mình đồng da sắt.”

Tô Ngọc Hành nhón một miếng mứt đút vào miệng Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm nhai, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì? Ngọt đến ngán.”

“Ngọt? Ta đút táo chua cho ngươi mà.” Tô Ngọc Hành lại nhón một quả bỏ vào trong miệng mình, ngạc nhiên nói, “Ngọt đâu mà ngọt, rõ ràng là chua loét.”

Ngộ Quân Diễm trêu chọc: “Chậc chậc, ta chỉ nghe nói phần lớn cô nương thích ăn ngọt, không ngờ nam nhi bảy thước như ngươi cũng thích.”

“Ngươi vừa đánh một trận mà vị giác cũng biến đổi rồi hả?” Tô Ngọc Hành cười hì hì, giả bộ như muốn vạch miệng Ngộ Quân Diễm ra, “Để ta xem có phải lưỡi của ngươi cũng bị thương không?”

Ngộ Quân Diễm cười, kéo tay y xuống, nói: “Được rồi, không đùa nữa. Ta thật sự thấy mệt, ta ngủ một lát.”

Vừa nói như vậy, Ngộ Quân Diễm đã cảm thấy mí mắt của mình nặng trịch, như bị dán hồ mà dính lại với nhau. Vừa nhắm mắt đã có cảm giác bay bổng, nhẹ bẫng.

Thật là, sao có thể buồn ngủ đến vậy. Bình thường hắn đâu có thế. Lẽ nào là tác dụng phụ của thuốc mà Ngọc Hành bôi cho mình? Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói Kim Sang Dược có tác dụng trợ ngủ…

Ngộ Quân Diễm đang mơ mơ màng màng, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc văng vẳng bên tai.

“Điềm Mộng… Điềm Mộng!”

Ngộ Quân Diễm choàng tỉnh, làm Tô Ngọc Hành bên cạnh hết hồn, vội hỏi: “Quân Diễm, sao vậy?”

Ngộ Quân Diễm hoảng hốt hỏi: “Điềm Mộng… Điềm Mộng khóc?”

Tô Ngọc Hành đáp: “Không có, ta vừa mới đi thăm con, con đang ngủ say.”

“Sao ta lại… như nghe thấy tiếng trẻ con khóc?”

“Có lẽ là ngươi nằm mơ?” Tô Ngọc Hành cười nói, “Nơi này chỉ có tiếng gió, vốn không hề có tiếng trẻ con khóc.”

“Ừ, có lẽ thế, chắc là ta nghe nhầm.” Ngộ Quân Diễm đặt tay lên trán, uể oải nói, “Ta thật không xứng làm phụ thân. Điềm Mộng sinh ra lâu như vậy lại không có nhiều thời gian nhìn con, chăm sóc con.”

“Ngươi có nổi khổ tâm của mình.” Tô Ngọc Hành nhẹ vỗ tay Ngộ Quân Diễm an ủi, “Ngươi có quá nhiều chuyện phải làm, không có thời gian ở bên cạnh Điềm Mộng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Ta nghĩ Điềm Mộng hiểu được trách nhiệm phụ vương đang gánh trên vai, nhất định sẽ thông cảm cho ngươi.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Hy vọng là thế.”

“Có điều…” Trên mặt Tô Ngọc Hành thoáng qua vẻ khác thường, “Sau này ngươi muốn làm gì?”

“Sau này?” Ngộ Quân Diễm hơi ngẩn ra, hỏi Tô Ngọc Hành, “Ngươi muốn nói gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời, giọng điệu lộ mong đợi, ước ao: “Ta muốn hỏi sau khi đánh xong trận này, sau khi U vương kế vị, thiên hạ đã có một minh quân trị vì, đến lúc đó Quân Diễm có dự định gì không?”

“Dự định?” Ngộ Quân Diễm không suy nghĩ mà nói, “Đương nhiên là xin đại ca khôi phục binh quyền của ta, cho phép ta làm chủ soái, dẫn quân chinh chiến khắp nơi rồi.”

“Chinh chiến… khắp nơi?”

Vẻ mong đợi trong mắt Tô Ngọc Hành lập tức tắt phụt, tựa như ánh lửa bị một chậu nước lạnh giội tắt, để lại một lớp sương mờ: “Thiên hạ đã định, còn muốn chinh chiến sao?”

“Đương nhiên. Dân du mục phía tây xưa nay vẫn luôn nhòm ngó chúng ta, nhất định phải trừ tận gốc để chấm dứt hậu hoạn.”

“Chỉ cần bảo vệ biên quan, không cho bọn họ xâm phạm là được.”

“Phương pháp này của ngươi chỉ trị ngọn không trị gốc. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không hậu hoạ khó lường.” Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói, “Thay vì chờ chúng tấn công rồi mới bị động chống cự, chi bằng đánh đòn phủ đầu, khiến chúng hoàn toàn quy hàng Đại Nguyên ta, như vậy mới có thể khiến quốc thái dân an.”

Tô Ngọc Hành cau mày nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu như ngươi mang binh sang đánh thì có khác gì những kẻ xâm lược kia? Cuối cùng người chịu khổ, phải trôi dạt khắp nơi vẫn chỉ có dân chúng vô tội.”

“Ngươi đang thương hại đám dị tộc mọi rợ đó?” Ngộ Quân Diễm cau mày nói, “Ngươi có biết bao nhiêu tướng sĩ của chúng ta đã chết dưới đao sắt của chúng? Ngươi cảm thấy ta nên nhân từ với đám người man đó sao?”

“Dù cho xâm lược, cũng là ý muốn của kẻ thống trị, dân chúng không bao giờ nghĩ đến chuyện đi xâm lược nước khác. Bọn họ chỉ muốn một cuộc sống an toàn, bình an mà thôi.” Trong mắt Tô Ngọc Hành thoáng hiện bi thương. Y nhìn Ngộ Quân Diễm, nhận ra chỉ trích trong mắt hắn, y hiểu, Ngộ Quân Diễm muốn là tư thế hào hùng, là kiến công lập nghiệp, hắn không cảm thấy chiến tranh tàn nhẫn, không cảm thấy dân chúng chạy nạn đáng thương. Hắn muốn bảo vệ giang sơn vạn dặm, mà một bộ phận dân chúng chết đi, đối với giang sơn mà nói, không chút ý nghĩa. Hoặc là nói, hắn dùng cái chết của một bộ phận để đổi lấy yên ổn của phần lớn con dân. Cho nên hắn không để ý. Nhưng đối với Tô Ngọc Hành là một thầy thuốc mà nói, mỗi một mạng người mất đi trước mắt y đều là đau đớn, dằn vặt mà y không muốn nhìn thấy.

Tô Ngọc Hành cực kỳ không tình nguyện mà phải thừa nhận, y và Ngộ Quân Diễm dường như đứng ở hai bên đường, bọn y nhìn nhau, bị đối phương thu hút, sau đó sinh mệnh giao hòa. Nhưng quá trình này diễn ra quá nhanh, khiến bọn y không có đủ thời gian để thấu hiểu lẫn nhau, cho nên không phát hiện ra bọn y vốn không phải người trên một con đường. Trong thời gian bên nhau ngắn ngủi, mỗi người bọn y đều tự đi trên con đường của riêng mình, chính vì vậy mà khoảng cách giữa hai người mỗi ngày một lớn…

“Ngọc Hành, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.” Ngộ Quân Diễm nghiêm túc nói, “Về sau chúng ta sẽ phải đối mặt với cuộc chiến sinh tử, cho nên đừng giữ cách nghĩ nguy hiểm như vậy nữa.”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Chu Bân ở phía ngoài nói: “Vương gia, U vương nói nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ, ta biết rồi.” Ngộ Quân Diễm ngồi thẳng người dậy, không biết tại sao hắn cảm thấy rất mệt mỏi, huyệt Thái Dương không ngừng nảy lên, nảy đến làm hắn phiền lòng. Hắn không sao hiểu được cách nghĩ của Tô Ngọc Hành, vì quốc gia ra trận giết địch chẳng lẽ còn cần băn khoăn nhiều như vậy sao?

Ban đầu hắn cảm thấy tò mò về Tô Ngọc Hành mới tiếp cận, lại trong quá trình tiếp xúc mà động tình. Những tưởng hai người thấu hiểu tâm ý của nhau, rồi có Điềm Mộng. Nhưng càng tiếp xúc lâu ngày, mâu thuẫn trong tính cách của hai người dần phát sinh, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Ngộ Quân Diễm từ nhỏ đã tòng quân, cầm binh đánh giặc anh dũng thiện chiến, nhưng trên mặt tình cảm lại không biết làm sao, mâu thuẫn này càng khiến hắn không biết phải xử lý thế nào, cũng không cách nào tìm được cách giải quyết. Cảm giác thất bại này khiến cả thể xác lẫn tinh thần Ngộ Quân Diễm đều mệt mỏi.