Nam Phi

Chương 97




“Sao cơ? Từ bỏ?” Tô Ngọc Hành không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Đó là những tướng sĩ đã vì U vương mà vào sinh ra tử, trợ y một đường bắc thượng, vậy mà đến lúc mắc bệnh cần cứu chữa… lại bị bỏ mặc. Đây là gì chứ? Lợi dụng? Trong lòng kẻ muốn ngồi lên ngai vàng của Hoàng đế kia, những tướng sĩ kia là gì? Là công cụ khi nào cần thì dùng, khi nào mất giá trị thì bị vứt bỏ hay sao?

“Tào! Tần!”

Tô Ngọc Hành xoay người chạy đi, Ngộ Quân Diễm không mảy may nhúc nhích mà đứng trên cổng thành, hết sức chăm chú quan sát chiến sự bên ngoài, nhìn các tướng sĩ từng người từng người ngã xuống.

“Vương gia…” Chu Bân đi tới, nhẹ giọng nói, “Hay là… đừng nhìn đi.”

“Không, ta phải nhìn.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Ta muốn nhìn mỗi khuôn mặt của từng người, nhìn xem đám người kia giết chết tướng sĩ của chúng ta thế nào. Một ngày nào đó, ta sẽ dùng máu tươi của chúng để tế vong hồn các tướng sĩ đã chết ở Phúc Châu!”

*

Lúc này Tào Tần đang ở trong thư phòng nghiên cứu con đường để đánh vào Đế đô, đột nhiên một trận gió làm cửa sổ thư phòng mở tung. Tào Tần đứng dậy, đi đóng lại, một cánh cửa sổ khác cũng bị gió thổi mở, ông bất đắc dĩ lại đi tới đóng, trong miệng nói thầm: “Kỳ lạ, gió bên ngoài không lớn, sao có thể thổi mở cửa sổ…”

Lúc xoay người đột nhiên cảm thấy trước mắt bị bao phủ bởi một màn sương trắng, sau đó thì chuyển tối sầm, rồi không nhìn thấy gì nữa. Miệng chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị người bịt chặt lấy. Một giọng nói trầm lắng lạnh lùng vang lên bên tai: “Không được kêu, nếu không ta sẽ giết ngươi!”

Ngay sau đó, một thứ lạnh băng kề lên cổ Tào Tần: “Ngươi chính là Tào Tần?”

“Đúng.” Tào Tần như là đã thường gặp phải uy hiếp kiểu này, bình tĩnh đáp, “Lão phu chính là Tào Tần.”

“Chính ngươi là người đề nghị U vương từ bỏ điều trị cho các tướng sĩ bị bệnh?”

“Không sai.”

“Tại sao ngươi làm như vậy? Ngươi có biết như vậy sẽ hại chết tất cả bọn họ không?”

“Lão phu… biết, nhưng ta không còn cách nào khác.”

“Lấy cớ! Cái gì gọi là không còn cách nào khác? Đều chỉ là lấy cớ bề ngoài!” Tô Ngọc Hành hung ác nói, “Chỉ vì ngươi dùng tà thuyết mê hoặc, U vương mới từ bỏ những tướng sĩ kia. Bọn họ là bị ngươi hại chết!”

“Tà thuyết mê hoặc?” Tào Tần cười khổ, “Người tuổi trẻ, ngươi quá coi trọng bản lĩnh của lão phu rồi. U vương không phải là người có thể mặc người khác định đoạt.”

Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Tào Tần nói: “Hôm nay Hoàng đế bắt đầu phản kích, một khi hai bên đánh nhau, huy động binh mã, lương thảo là quan trọng nhất. Lúc này vật dụng vô cùng cần thiết. Với tài lực hiện có của chúng ta, đối phó với quân địch chẳng khác nào trứng chọi đá, thực sự đã không thể mua dược liệu tiếp tục điều trị cho những tướng sĩ bị bệnh kia nữa. Chuyện này trong lòng U vương đã tính toán đến, nhưng sau này ngài ấy sẽ leo lên ngôi vị Hoàng đế, muốn làm một minh quân nhân từ nhân hậu, cho nên những lời này không thể từ miệng ngài ấy nói ra được.”

Vẻ mặt của Tô Ngọc Hành trở nên phức tạp: “Ý của ngươi là…”

Tào Tần cười nói: “Bên cạnh U vương cần một người ác, vậy hãy để lão phu làm người ác đó. Nếu ngươi muốn giết ta để báo thù cho các tướng sĩ, ta sẽ không trốn tránh. Lão phu sống hơn sáu mươi tuổi, đã nhìn thấu sinh tử, hành động của ta, đối với các tướng sĩ mà nói mặc dù bất nhân, nhưng đối với thiên hạ này mà nói lại là đại nghĩa. Lão phu không thẹn với lương tâm.”

Tô Ngọc Hành cảm thấy bàn tay cầm đao của mình run rẩy, y bắt đầu hoài nghi hành động này của mình là đúng hay sai. Làm thầy thuốc, y chỉ đơn giản cho rằng mỗi một mạng người đều đáng giá, mỗi người đều đáng được chữa trị. Nhưng hiển nhiên, ở trong mắt Tào Tần, ở trong mắt U vương, thậm chí ở trong mắt Ngộ Quân Diễm, tính mạng con người lại không bình đẳng. Bọn họ nói là vì nước vì dân, nhưng lại dùng lý do này để bất chấp mà vứt bỏ tính mạng của các tướng sĩ. Chẳng lẽ những tướng sĩ kia không phải là ‘dân’ sao? Cài lên cho họ một cái danh ‘vì nước quên mình’ thì mạng của họ không còn là mạng nữa sao?

Tào Tần cảm thấy miệng mình được buông ra, rồi có thứ gì đó được nhét vào trong miệng, vị chua lan khắp khoang miệng, thị lực đang không nhìn thấy gì dần dần được khôi phục.

“Tiên sinh!” Một tướng sĩ làn da ngăm đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chính là A Lực, thị vệ thiếp thân của Tào Tần, “Thuộc hạ thấy trên tường ngoài viện có dấu chân, vội đến xem ngài…”

Tào Tần sửa sang lại cổ áo, hờ hững nói: “Y đã đi rồi.”

“Thuộc hạ lập tức dẫn người đuổi theo!”

“Không cần.” Tào Tần ngăn A Lực lại, hoài niệm mà nói, “Thoáng chốc đã nhiều năm, không ngờ đã lớn như vậy rồi.”

A Lực hỏi: “Tiên sinh, ngài biết kẻ đó?”

“Biết, đương nhiên là biết. Lúc y còn nhỏ ta đã từng bế y. Khi ấy y nghịch ngợm lắm, quấn lấy ta đòi ăn kẹo, ta không cho y nằm lăn ra đất khóc lóc ăn vạ.” Mặc dù Tào Tần không nhìn thấy gì, nhưng mùi thảo dược nhàn nhạt trên người người kia cho thấy y quanh năm tiếp xúc với thảo dược, cho nên trên người mới nhiễm mùi thuốc. Mà quanh đây, người có mùi thảo dược trên người, tuổi tác còn nhỏ cũng chỉ có y. Con trai của Tô Tín đã lớn như vậy, từ một cậu bé chỉ biết làm nũng đã trở thành một thanh niên hiểu rõ thiện ác. Thật sự là năm tháng thúc giục người già. Chỉ hy vọng y có thể hiểu cho bất đắc dĩ trong lòng ông.

“Khóc lóc ăn vạ? Đúng là một thiếu gia được chiều sinh hư.” A Lực nhỏ giọng lầm bầm.

Tào Tần lại lắc đầu nói: “Trẻ nhỏ đều như vậy. Lúc ngươi mới đến chỗ ta, chẳng phải ai cho ngươi ăn ngon, ngươi sẽ đi theo người đó hay sao?”

“Sao lại chuyển sang thuộc hạ rồi?” A Lực ngượng ngùng gãi đầu, ngạc nhiên hỏi, “Nếu là người tiên sinh biết, tại sao y phải lén lén lút lút leo tường vào?”

Trên mặt Tào Tần hiện nét buồn bã, nhếch môi cười bất lực, ngay khi A Lực quay đầu nhìn sang, nụ cười của Tào Tần tựa như bông tuyết bay vào trong phòng, lặng lẽ tan ra.

“A Lực, ngươi nấu cháo xong chưa?”

“Hả?” A Lực không hiểu gì, “Ngài sai thuộc hạ nấu cháo khi nào?”

“Sao lại không? Trước khi về phòng chẳng phải ta đã sai ngươi nấu cháo sao? Ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã kém như vậy?”

“Trí nhớ của thuộc hạ kém? Rõ ràng là tiên sinh không…”

“Được rồi, được rồi, mau đi nấu cháo, ta đói bụng rồi.”

“Thuộc hạ… Vâng, tiên sinh, thuộc hạ đi ngay.”

A Lực cúi đầu đi ra khỏi phòng. Mà ở bên kia, Tô Ngọc Hành cũng đã quay về Vương phủ.

“Ngươi đã đi đâu thế?” Ngộ Quân Diễm mặt lạnh hỏi.

“Đi tìm Tào Tần.” Tô Ngọc Hành thành thật trả lời.

“Liều lĩnh!” Ngộ Quân Diễm cả giận nói, “Sao ngươi dám đụng đến ông ta?”

Tô Ngọc Hành nói: “Ông già kia cũng không biết ta là ai.”

Ngộ Quân Diễm lại nói: “Đừng cho rằng Tào tiên sinh là người đơn giản. Tuy ông ta không ở trong triều đình, nhưng trong lòng lại biết rõ chuyện thiên hạ, kể cả phụ thân ta khi còn tại thế cũng đều cung kính gọi ông ta một tiếng ‘tiên sinh’.”

Nghe Ngộ Quân Diễm nói như vậy, Tô Ngọc Hành nhớ đến những lời Tào Tần vừa nói. Có lẽ y nghĩ quá đơn giản về ông ta rồi.

“Là ta lỗ mãng.” Tô Ngọc Hành chán nản nói, “Về sau sẽ không xúc động thế này nữa.”

Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành nhận sai, cũng không nói thêm gì nữa, trong phòng thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Tô Ngọc Hành suy nghĩ một lúc, phá vỡ yên tĩnh: “Những tướng sĩ kia…”

“Ta đã phái người mang thi thể của bọn họ về an táng.”

“Để tránh bệnh khuẩn trên người bọn họ lây cho những người khác, tốt nhất là… hoả táng.”

“Ta hiểu.” Ngộ Quân Diễm kiên định nói, “Ngươi yên tâm, máu của bọn họ sẽ không chảy vô ích!”

Tô Ngọc Hành cười khổ một tiếng, nhìn Ngộ Quân Diễm, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nhíu mày hỏi: “Ngươi bị thương?”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu: “Không, sao thế?”

Tô Ngọc Hành nói: “Sắc mặt của ngươi rất xấu.”

Ngộ Quân Diễm lạnh nhạt trả lời: “Có lẽ là mấy ngày nay có chút mệt nhọc.”

Cũng phải, mấy vạn tướng sĩ chết ngay trước mắt hắn, trong lòng của hắn nhất định rất đau khổ. Đưa tay xoa mặt Ngộ Quân Diễm: “Nghỉ ngơi một lát đi, ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm.”

“Cũng được.” Ngộ Quân Diễm mặc nguyên áo nằm xuống. Hắn đúng là cảm thấy không được thoải mái, đầu choáng váng, tay chân bủn rủn, đầu vừa chạm đến gối, cảm giác mệt mỏi như thủy triều nhấn chìm hắn, hai mí mắt nặng như sắt lập tức rơi xuống.

“Ngọc Hành…”

Vô ý thức lẩm bẩm gọi một tiếng, sau đó hô hấp rất nhanh trở nên nặng nề mà đều đều. Tô Ngọc Hành nhẹ vuốt ve vầng trán trơn bóng của hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ta bảo vệ ngươi.”

Ngộ Quân Diễm ngủ rất sâu, lúc mở mắt ra thì sắc trời đã tối. Tô Ngọc Hành ngồi bên giường, một tay nắm tay hắn, tay kia cầm một quyển sách y dược, đang tập trung đọc.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tô Ngọc Hành cảm giác bàn tay mình đang nắm khẽ giật, đặt sách trong tay xuống, cười nói, “Bữa tối đã chuẩn bị xong, ta còn nghĩ nếu ngươi không tỉnh thì sẽ gọi ngươi dậy.”

Ngộ Quân Diễm đứng lên nói: “Ta lại ngủ lâu như vậy.”

Tô Ngọc Hành nói: “Đủ để thấy được mấy ngày nay ngươi quá cực khổ. Tối nay ăn sủi cảo nhé? Ta sẽ sai người dưới mang sủi cảo tới phòng.”

Ngộ Quân Diễm gật đầu đáp: “Cũng được.”

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Tô Ngọc Hành ăn cơm cùng Ngộ Quân Diễm. Nhưng sủi cảo còn chưa ăn được mấy, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của Chu Bân.

“Vương gia, U vương vừa phái người thông báo, giờ tý đêm nay chúng ta sẽ xuất phát, nhân bóng đêm rời khỏi Phúc Châu.”

“Được, ta biết rồi, ngươi chuẩn bị đi.” Ngộ Quân Diễm nói xong, ăn thêm một miếng sủi cảo nữa rồi đứng lên.

Tô Ngọc Hành nói: “Sao ngươi ăn ít như vậy? Lát nữa còn phải lên đường.”

Ngộ Quân Diễm đáp: “Ta phải mang theo một vật. Bây giờ đi chuẩn bị.”

Tô Ngọc Hành hỏi: “Cần vật gì giao cho người dưới chuẩn bị là được rồi, sao ngươi phải tự mình chuẩn bị?”

“Không được, vật này phải đích thân ta chuẩn bị.”