Nam Phi

Chương 89




Tô Tín hỏi: “Tuy ta đồng ý đi cùng các ông, nhưng ông đã nghĩ tới chuyện ta rời Đế đô bằng cách nào hay chưa. Như lời ông nói, Ngự Y Vệ đã bao vây phủ ta, ta kim thiền thoát xác thế nào?”

“Chuyện này…” Kim Mục gãi đầu nói, “Chuyện này cũng là một vấn đề, cần tìm Vương gia và Vương phi thương lượng.”

Tô Tín và Kim Mục đi ra khỏi thư phòng, thấy Tiểu Vinh đang chạy tới chỗ mình, báo lại: “Lão gia, Kim tướng quân, thiếu gia sai tiểu nhân tới đây bẩm báo với hai ngài, hiện tại thiếu gia có việc phải ra khỏi phủ, nói hai ngài cứ ở thư phòng chờ ngài ấy.”

“Ra khỏi phủ?” Tô Tín nhíu mày, “Nếu đã biết Ngự Y Vệ đang bao vây bên ngoài phủ, sao còn không ngoan ngoãn ở lại?”

“Yên tâm đi, nếu ngài ấy đã nói như vậy thì hẳn là có tính toán. Chúng ta chớ buồn lo vô cớ, ở thư phòng chờ xem.”

Mà trong lúc Tô Tín và Kim Mục quay về thư phòng tiếp tục uống rượu, Tô Ngọc Hành đang dẫn Ngộ Quân Diễm lén chạy lên một ngọn núi nhỏ cách Tô phủ không xa.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Người đến đây tìm thứ gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Dược liệu.”

“Dược liệu? Dược liệu gì cơ?”

Tô Ngọc Hành nói: “Ta nghĩ, cho dù phụ thân đồng ý rời đi cùng chúng ta, nhưng Đế đô ở dưới chân thiên tử, cả nhà ta biết rời đi thế nào?”

Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Đây đúng là một vấn đề. Huống hồ bây giờ Hoàng đế phái Ngự Y Vệ đến giám sát nhất cử nhất động của Tô phủ, nếu là một, hai người còn dễ xử lý, nhưng toàn bộ người trong phủ đều rời đi, hành động lớn như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi.”

“Cho nên ta muốn tìm một biện pháp có thể khiến người ta không hoài nghi, hoặc có hoài nghi cũng không dám tới thăm dò.”

“Khiến người ta không hoài nghi, hoặc có hoài nghi cũng không dám tới thăm dò?” Ngộ Quân Diễm bối rối, “Ngươi nghĩ ra cách gì?”

Tô Ngọc Hành không giải thích, chỉ tiếp tục đi về phía trước, vừa đi còn vừa khom người gẩy bùn đất dưới châm tựa như đang tìm kiếm gì. Đột nhiên một thứ gì đó màu đỏ sậm lộ ra trong lớp bùn đất, hai mắt Tô Ngọc Hành tỏa sáng, kêu lên: “Quân Diễm, mau cầm giỏ tới đây!”

Ngộ Quân Diễm cầm giỏ trúc chạy tới, nhìn Tô Ngọc Hành cẩn thận đào lấy gì đó, đến gần nhìn xem, hỏi: “Tìm được cái gì?”

“Thứ này gọi là nấm chân gà.” Tô Ngọc Hành nói.

Ngộ Quân Diễm nhìn bề ngoài sặc sỡ của nó, nhớ ra trong sách từng nói loại nấm nào dáng vẻ sặc sỡ thì đều có độc, cho nên hỏi, “Nấm này có độc?”

“Không sai.” Tô Ngọc Hành trả lời, “Nhưng độc tính của nó rất thấp, dù cho ăn nhầm cũng chỉ bị bệnh mấy ngày, không nguy hiểm đến tính mạng. Trong nạn đói, có khi người dân sẽ ăn nó để lót dạ.”

“Vậy ngươi đào nó làm gì?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Ngươi định cho ai ăn?”

Tô Ngọc Hành phủi sạch nấm chân gà vừa đào lên bỏ vào giỏ trúc, đáp: “Đương nhiên là cho người nhà của ta ăn.”

“Cái gì?” Ngộ Quân Diễm không hiểu nhìn Tô Ngọc Hành, “Biết rõ có độc tại sao còn cho người nhà của ngươi ăn?”

“Bởi vì ta muốn họ bị trúng độc.” Tô Ngọc Hành giải thích, “Ngươi nghĩ mà xem, hiện tại Ngự Y Vệ canh phòng Tô phủ nghiêm ngặt, nhưng có một người bọn họ lại không đề phòng.”

“Người nào?”

“Người chết.”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Ngươi nói sai rồi, dù là người chết, trước khi mang ra ngoài cũng sẽ bị khám nghiệm tử thi.”

“Cho nên ta cần bọn họ bị chết bởi nguyên nhân đặc biệt, có vậy Ngự Y Vệ sẽ không dám khám nghiệm tử thi.”

“Ồ? Nguyên nhân gì?”

“Bệnh truyền nhiễm.”

“Bệnh truyền nhiễm?”

Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như một người bị mắc bệnh truyền nhiễm đặc thù mà chết, tốc độ cùng phạm vi lây của thi thể sẽ mạnh hơn nhiều, trong lúc khám nghiệm tử thi, người khám nghiệm rất dễ lây bệnh.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Bệnh gì mà đáng sợ như vậy?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Ví dụ như… bệnh đậu mùa.”

“Nhưng nếu như bị bệnh đầu mùa thật, thì sẽ khó mà chữa được.”

“Cho nên ta muốn điều chế một loại độc, khiến người ta sau khi trúng loại độc này sẽ bị có biểu hiện như người bị mắc bệnh đậu mùa, sau đó giả chết. Như vậy dù bọn họ có bị đưa ra ngoài phủ, Ngự Y Vệ cũng sẽ không gây nhiều trở ngại.”

“Cho nên ngươi muốn lấy nấm này chế độc?”

“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành gật đầu nói, “Một trong những bệnh trạng sau khi ăn loại nấm này chính là cơ thể sẽ nổi mẩn đỏ.”

“À…” Ngộ Quân Diễm chợt nhớ ra chuyện gì hỏi, “Lần trước ngươi nói người ngươi nổi mẩn, cần nằm trên người nghỉ ngơi, bắt ta ngày ngày ở bên cạnh đút cho ngươi ăn cũng là dùng thứ này?”

“Hả?” Tô Ngọc Hành có chút lúng túng, trợn tròn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nói, “Có chuyện đó sao? Lâu quá ta quên mất rồi.”

“Ngươi quên, ta không quên!” Ngộ Quân Diễm nhìn ánh mắt của y liền biết mình không nhầm, ngẫm lại lúc y giả bệnh, mình lại xem như bảo bối mà chăm sóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô! Ngọc! Hành! Ngươi dám coi ta làm trò đùa?”

“Cái gì mà coi ngươi làm trò đùa, đừng nói khó nghe như vậy.” Tô Ngọc Hành thầm trách cứ trí nhớ của Ngộ Quân Diễm tốt như vậy làm gì, miệng thì dùng giọng điệu ra vẻ lấy đại cục làm trọng nói, “Chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta mang nấm chân gà này về, chế thành thuốc, mới có thể giúp phụ mẫu ta nhanh chóng rời Đế đô.”

Ngộ Quân Diễm cũng biết bây giờ không phải là lúc truy cứu ai gạt ai với Tô Ngọc Hành, hắn cầm giỏ trúc đi theo y, hai người theo con đường nhỏ lẻn về. Không ngờ lúc đến bên ngoài Tô phủ lại bị một giọng nói xa lạ ngăn lại: “Các ngươi là ai? Lén la lén lút ở đây làm gì?”

Hai người cứng đờ người, xoay sang, thấy đối diện là một gã đàn ông cường tráng, làn da ngăm đen, khuôn mặt bẩn thỉu như rất lâu chưa rửa, lông mày lộn xộn dựng thẳng đứng, vẻ mặt hung ác.

Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành còn chưa nghĩ ra nên đáp thế nào, kẻ kia lại chất vấn: “Tại sao không trả lời? Nói! Các ngươi là ai? Trong tay cầm thứ gì?”

Bị gã quát lần nữa, hai người lại bình tĩnh hơn nhiều. Tô Ngọc Hành nhìn gã đàn ông tướng mạo hung ác kia từ trên xuống dưới một lượt, lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi là gì? Lén le lén lút ở đây làm gì?”

Kẻ kia nhíu mày, mà khi gã nhíu lại như vậy, hai hàng lông mày xô lại thành hình chữ bát (八), trông hết sức buồn cười. Gã chưa lên tiếng, quản gia Tô gia từ trong phủ đi ra, nhìn thấy Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm, đi tới nói: “Hai vị biểu thiếu gia đã tới, vừa rồi lão gia còn lo lắng hai vị lâu không tới chơi cho nên lạc đường, sai lão ra ngoài đón hai vị.”

Quản gia đi tới, nhận giỏ trúc trong tay hai người, sau đó ánh mắt hoài nghi nhìn gã đàn ông kia: “Ngươi là ai?”

Kẻ kia nghe ông hỏi như vậy, tựa như cũng không có ý giấu diếm, để lộ ra thẻ bài đeo bên hông, trên đó viết rõ năm chữ rất lớn: Ngự Y Vệ Phí Chinh.

Tô Ngọc Hành cảm thấy máu trong cơ thể mình thoáng chốc đều dồn lên cả đỉnh đầu, trong đầu cuồn cuộn rất nhiều suy nghĩ, nhưng những suy nghĩ đó là gì, y không nói ra được, tựa như đầu này không còn là của y nữa, duy chỉ có mấy câu không ngừng lặp đi lặp lại: Gã là Phí Chinh, gã là hung thủ!

Phí Chinh cảm nhận được biểu hiện của Tô Ngọc Hành trở nên bất thường, cảnh giác nheo mắt lại: “Ngươi biết ta?”

Nụ cười trên mặt Tô Ngọc Hành rất kỳ lạ, tựa như vừa nghe được một chuyện gì đó nực cười, vui vẻ trong mắt lộ ra vài phần điên rồ: “Ngươi hỏi ta có biết ngươi không, vậy ngươi có biết ta không?”

Phí Chinh nhìn Tô Ngọc Hành, trong đầu cũng đang hồi tưởng, hình như gã chưa từng gặp người trước mặt này.

“Sao? Không nhớ ra?” Tô Ngọc Hành đè nén xúc động muốn xông tới băm gã ra làm trăm mảnh, “Cũng khó trách, trên tay ngươi nhiễm máu tươi quá nhiều, đúng là trong lúc nhất thời không dễ mà nhớ ra được. Hay là để ta giúp ngươi nhớ lại nhé.”

Phí Chinh không kiên nhẫn rút đao bên hông ra, trầm giọng quát: “Bớt dông dài đi! Ta mặc kệ trước kia chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, ta tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nói! Rốt cuộc ngươi là ai? Có quan hệ gì với Tô gia? Ngươi lén lút xách giỏ trúc tới là muốn giở trò gì?”

Tô Ngọc Hành không thèm để ý đến câu hỏi của Phí Chinh, vẫn thản nhiên mà nói: “Ngươi còn nhớ không, mười mấy năm trước ngươi đã từng tới Tô phủ? Khi đó ngươi giết hại toàn bộ thị nữ trong vườn, sau đó đẩy một tiểu cô nương trói gà không chặt xuống hồ chết đuối.”

Lời này của Tô Ngọc Hành gợi lại trí nhớ của Phí Chinh. Đúng là gã đã từng tới Tô phủ, khi đó gã vẫn gọi là Trịnh Phi, là kẻ bị bang Phi Ưng đuổi đi, bởi vì có chút võ công mà giết người bán mạng kiếm sống. Năm đó Trần phi dùng thuốc hại chết thái tử, lại bị ngự y Tô Tín phát hiện mánh khóe, để tránh sự tình không bị bại lộ, nàng ta sai gã lén giết chết hai đứa con của Tô Tín để cảnh cáo. Trước đó chính gã đã hạ độc con trai của Tô Tín, sau đẩy con gái của ông ta xuống hồ nước chết đuối. Mặc dù về sau con trai của ông ta may mắn sống sót, nhưng lại trở thành tên ngốc, mục đích uy hiếp Tô Tín cũng đã đạt được rồi. Trần phi vô cùng hài lòng với kết quả này, mới đồng ý ra mặt nói đỡ, để gã gia nhập Ngự Y Vệ. Nhưng những chuyện này đều là chuyện cũ, thanh niên trước mặt sao lại nhắc tới?

“Ngươi… Tiểu thư… Là do ngươi giết?” Lão quản gia nghe xong lời của Tô Ngọc Hành, run rẩy chỉ Phí Chinh mắng, “Tên hung thủ giết người! Ngươi vẫn còn dám đến đây?”

“Ha ha ha, ta đương nhiên dám.” Phí Chinh cười lớn nói, “Ngươi đã biết năm đó lão gia của ngươi đắc tội với ai? Hiện giờ thân phận của người đó là gì? Chỉ trách ông ta không thức thời, đắc tội với người không nên đắc tội, con gái của ông ta chính là vì ông ta mà chết đó.”