Nam Phi

Chương 87




“Kim Báo, ngươi đứng lại đó cho ta!” Kim Mục nổi giận gầm lên một tiếng.

Người nọ cũng như lấy lại bình tĩnh, sờ soạng ngồi trở xuống ghế, bình thản hỏi, “Vị tiên sinh này là ai? Nghe tiếng nói rất lạ, là khách quý của phủ sao?”

“Tiếng nói rất lạ?” Kim Mục cau mày bước tới, lôi người nọ từ trên ghế dậy, kéo y ra ngoài cửa, nơi có ánh mặt trời chiếu vào, ghé sát mặt y, để y nhìn mình, “Ngươi nhìn kỹ khuôn mặt này cho ta! Ngươi dám nói ngươi chưa từng gặp?”

Hai chân người nọ như không còn lực, để mặc Kim Mục kéo đi, lúc này loạng choạng như sắp ngã, khàn giọng đáp: “Thứ cho tại hạ mắt kém…”

“Ngươi không quen ta, nhưng ta thì biết ngươi!” Kim Mục kích động nói, “Đừng quên, ngươi là con của ta, chảy trong người ngươi là máu của ta. Chớ nói ngươi sống sờ sờ đứng trước mặt ta, cho dù ngươi có hóa thành tro bụi, ta cũng có thể nhận ra đống tro đó là của ngươi! Ngươi cho rằng tìm vừa một người vóc dáng tương tự, mặc y phục của ngươi vào là có thể che được mắt ta? Nếu ngay cả thi thể của con mình cũng không nhận ra, ta còn xứng để ngươi gọi là phụ thân nữa sao?”

Kim Mục nói một hơi, Kim Báo đối diện đã lệ rơi đầy mặt. Y che mặt, ngã ngồi xuống đất, nghẹn ngào nói: “Con không còn mặt mũi nào gặp lại cha… Bởi vì lúc đó con nhất thời sợ chết, phạm phải tội lớn, làm hỏng kế hoạch mai phục, khiến các huynh đệ chết thảm… Con… Con có lỗi với các huynh đệ, càng không xứng mang họ Kim!”

Khóe miệng Kim Mục co giật: “Nếu ngươi tự biết mình phạm phải tội lớn…”

Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm còn chưa kịp ngăn cản, trên mặt Kim Báo đã hằn một dấu tay lớn.

“Cái tát này là thay Lưu tướng quân đã hy sinh đánh ngươi, ngươi thẹn với sự coi trọng của ngài ấy!” Kim Mục cắn răng, vung tay tát một cái nữa, “Cái tát này là thay mấy chục nghìn tướng sĩ chết ở núi Tề Loan đánh ngươi, ngươi thẹn với sự tín nhiệm của bọn họ!”

Sau đó Kim Mục lại giơ tay lên, ngay khi Tô Ngọc Hành tưởng rằng ông muốn đánh tiếp mà định tới khuyên can thì lại thấy ông ôm Kim Báo vào lòng, khóc không thành tiếng: “Sao con không về thăm nhà lấy một lần? Sao con không về thăm nhà lấy một lần? Nếu mẹ con biết con còn sống, bà ấy sẽ vui mừng biết bao! Con có biết không, trước khi chết bà ấy vẫn nhớ đến con.”

Kim Báo nghe xong lời này, nước mắt chảy xuống càng nhiều, khẽ nói: “Mẫu thân… Hài nhi bất hiếu… Không ở bên mẹ trước lúc lâm chung…”

Nhìn phụ tử hai người bỏ qua khúc mắc, ôm nhau khóc, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm cũng cảm thấy yên lòng.

Kim Mục khóc một lát, đột nhiên hỏi: “Năm đó rốt cuộc những người kia tra tấn con thế nào? Sao con lại… Sao con lại bị thương thành thế này?”

Kim Báo lại nói: “Chuyện trước kia không nhắc lại nữa. Nếu phụ thân đã đến, con cho cha xem một vài trận pháp, không biết có thể phát huy tác dụng lúc hai quân giao tranh được hay không.”

Kim Báo dẫn Kim Mục trở vào phòng, bày những tờ giấy được xếp gọn gàng lên đưa cho ông.

“Những thứ này… đều là con viết?” Kim Mục xem nội dung trên giấy nội dung, giật mình hỏi.

Tô Ngọc Hành nói: “Đúng vậy. Mấy năm nay mỗi ngày sư phụ đều viết chữ vẽ tranh, những thứ này chỉ là một phần đã được sư phụ sửa sang lại, phần sư phụ ném đi còn nhiều hơn.”

Nghe Tô Ngọc Hành vẫn gọi mình là sư phụ, vẻ mặt Kim Báo trở nên bối rối, nhỏ giọng quở trách: “Không phải đã nói không được gọi ta là sư phụ sao!”

Kim Mục nghe xong cười nói: “Không sao, không sao, cha đã quyết định xóa bỏ gia quy chỉ truyền đao pháp Kinh Phong cho người nhà, nếu Vương phi không chê, có thể xem như đại đệ tử khai sơn của Báo nhi, được chứ?”

Tô Ngọc Hành vừa nghe lập tức quỳ xuống trước mặt Kim Báo, nói: “Sư phụ ở trên nhận của đệ tử Tô Ngọc Hành một lạy!”

Kim Mục thấy thế vội vàng ngăn cản nói: “Không được, không được.”

Kim Báo muốn đỡ Tô Ngọc Hành dậy nhưng lại không nhìn rõ y đang ở chỗ nào, trong tình thế luống cuống cũng vội quỳ xuống: “Năm đó nếu không có người, không có Tô gia, tiểu nhân đã sớm phơi thây đồng hoang, càng không sống được đến bây giờ. Người là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân, hiện tại lại là Vương phi cao quý, tieur nhân sao có thể nhận lạy của người?”

Trong phòng hỗn loạn, không ai để ý một tiểu đồng mười bốn, mười lăm tuổi cầm theo một cái giỏ đi vào.

“Tiên sinh, con đưa thuốc cho ai… Hả?” Tiểu đồng đầu tiên là nhìn thấy Ngộ Quân Diễm đứng phía ngoài cùng, nghĩ thầm ban ngày cũng có kẻ trộm dám đột nhập vào, trong đầu suy tính, hắng giọng hô, “Người đâu, có… Ưm!”

Chữ ‘kẻ trộm’ còn chưa nói ra, miệng đã bị một người từ phía sau bịt kín, không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Trong lòng tiểu đồng lo sợ kẻ trộm muốn giết người diệt khẩu, không ngờ lại nghe thấy một tiếng nói quen thuộc: “Tiểu Vinh, đừng kêu, là ta đây.”

Tiếng nói này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Quen thuộc là bởi vì bản thân gã đã nghe nhiều năm, lạ lẫm là vì gã chưa bao giờ nghe câu nói với giọng điệu nghiêm chỉnh thế này từ miệng người kia.

“Thiếu… thiếu gia?” Chờ cho người phía sau hạ bàn tay đang bịt miệng mình xuống, Tiểu Vinh vội vàng xoay người, người trước mắt chẳng phải là Tô Ngọc Hành đã lâu không về phủ hay sao, “Thiếu gia… Sao ngài lại về đây?”

Tô Ngọc Hành cười mắng: “Đây là nhà ta, sao ta không thể trở về?”

Không ngờ Tiểu Vinh nghe xong câu này của y thì hai mắt trừng lớn, vui sướng khôn cùng nói: “Thiếu gia! Bệnh ngốc của ngài trị khỏi rồi?”

Tô Ngọc Hành bị lời của gã nhắc nhở, mới nhớ ra mình đã quên giả ngây giả dại, dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, trị khỏi rồi.”

Tiểu Vinh giật mình nói: “Vị thần tiên nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể chữa được bệnh mà đến cả lão gia cũng bất lực?”

“Ngươi không nghe câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân hay sao?” Tô Ngọc Hành không muốn lại tiếp tục chủ đề sao mình lại đột nhiên từ ngốc thành hết ngốc nữa, hỏi, “Lão gia đâu?”

“Hẳn là đang ở thư phòng.” Tiểu Vinh gãi đầu nói, “Để tiểu nhân đi báo cho lão gia biết thiếu gia đã trở lại!”

“Để ta tự đi.” Tô Ngọc Hành ngăn lại nói, “Ngươi tiếp đãi bọn họ chu đáo.”

Tô Ngọc Hành nói đến đây thì chỉ Kim Mục và Ngộ Quân Diễm: “Vị này chính là đại tướng quân Kim Mục, còn vị này chính là U An quận vương mới được phong Phúc vương.”

Tiểu Vinh vội nói: “Tiểu nhân kính chào Kim tướng quân thỉnh an, kính chào Phúc vương… A? U An quận vương? Chẳng phải là cô gia sao?”

Tô Ngọc Hành cười mắng: “Nói nhảm! Cô gia gì chứ? Ngươi xưng hô kiểu gì vậy?”

Ngộ Quân Diễm lại rất hài lòng với xưng hô ‘cô gia’ này của Tiểu Vinh, cười nói: “Miễn lễ.”

Kim Mục bước tới nói: “Vương gia, Vương phi, thần nghĩ vẫn nên để thần tới nói chuyện với Tô đại nhân trước, ý hai người thế nào?”

Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Cũng được, vậy làm phiền Kim tướng quân. Tiểu Vinh, ta có lời muốn nói với sư phụ. Ngươi đặt thuốc ở đây, sau đó dẫn Kim tướng quân tới thư phòng của lão gia.”

“Vâng, thiếu gia.”

Chờ hai người đi rồi, Kim Báo đột nhiên mở miệng: “Tô công tử, không, Vương phi…”

Tô Ngọc Hành ngắt lời: “Nếu con đã chính thức bái người làm sư phụ, thì sư phụ gọi con là Ngọc Hành là được rồi.”

Kim Báo lại nói: “Chúng ta tuy là danh phận sư đồ, nhưng lễ nghi vẫn phải tuân theo. Hai ngày nay, tiểu nhân cảm thấy quanh Tô phủ không được yên tĩnh.”

“Ồ? Sư phụ có ý gì?”

“Có lẽ là do tiểu nhân nghĩ nhiều.” Kim Báo nói, “Hai ngày nay tiểu nhân luôn có cảm giác có người đang giám sát Tô phủ.”

Tô Ngọc Hành cười khổ nói: “Sư phụ không hổ là tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm. Người nói không sai, Tô phủ đang bị Ngự Y Vệ giám sát.”

“Ngự Y Vệ?” Kim Báo từng ở trong triều cho nên đương nhiên biết đó là nhóm người nào, vì vậy không hiểu hỏi, “Tại sao bọn họ lại để mắt tới Tô phủ?”

Tô Ngọc Hành chưa đáp, Ngộ Quân Diễm đã lên tiếng: “Hoàng đế để mắt tới Tô phủ là sợ Tô đại nhân liên minh với ta.”

Kim Báo quay mặt sang phía Ngộ Quân Diễm, hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã biết Vương phi không phải tên ngốc?”

Ngộ Quân Diễm không trả lời câu hỏi của Kim Báo, mà hỏi ngược lại: “Kim tướng quân…”

Lời này vừa nói ra, Kim Báo xấu hổ vội ngăn lại: “Vương gia chớ gọi tiểu nhân là tướng quân. Tiểu nhân đã không còn xứng với hai chữ này.”

Ngộ Quân Diễm sửa lời: “Kim tiền bối, ngài có biết Vương Trung không?”

“Vương Trung? Từng gặp mấy lần. Sao thế?”

“Vậy ngài có biết chuyện ông ấy bị Hoàng đế xử trảm cả nhà?”

“Sao cơ?” Đôi mắt vô thần của Kim Báo kinh ngạc trừng lớn, hỏi, “Chuyện khi nào? Sao lại bị xử trảm cả nhà?”

Ngộ Quân Diễm kể lại chuyện đã xảy ra cho Kim Báo, Kim Báo nghe xong bi phẫn nói: “Sao Hoàng thượng có thể không biết phân biệt đúng sai như vậy?”

Tô Ngọc Hành hỏi: “Quân chủ không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy, sư phụ còn muốn tiếp tục gọi hắn Hoàng thượng nữa sao?”

Kim Báo nghe ra hàm ý trong lời y, hỏi lại: “Vương phi có ý gì?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Vị Hoàng đế không thông cảm với nỗi khổ của dân chúng, chỉ chăm chăm một lòng củng cố quyền lực của mình, giết hại trung lương, quốc gia do hắn cai quản, rốt cuộc là phúc của dân chúng hay là họa của dân chúng, ta nghĩ trong lòng Kim tiền bối tự có suy xét. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Nguyên Quốc không thể để bị hủy hoại trong tay tên hôn quân đó được. Nếu hắn đã không thể đảm đương vị trí đó, chi bằng giao lại cho người có đức có tài khác đảm nhiệm.”

“Ngài… Ngài muốn…” Hai chữ ‘soán vị’ tắc trong cổ họng Kim Báo không sao nói ra.

Ngộ Quân Diễm nói tiếp: “Chúng ta quyết định ủng hộ đại ca của ta là Ngộ Quân Khiêm lên làm Hoàng đế, lần này tới đây cũng là muốn thuyết phục Tô đại nhân cùng chúng ta đi Phúc Châu. Không biết Kim tiền bối có nguyện ý đồng hành cùng chúng ta không?”

“Tiểu nhân?” Khóe miệng Kim Báo co giật mấy cái, lộ ra nụ cười cay đắng, “Hôm nay tiểu nhân đã không còn là Kim tướng quân năm đó, không những là một phế nhân, còn là một tội nhân! Tiểu nhân lấy gì để đồng hành cùng ngài.”

Ngộ Quân Diễm lại nói: “Chính bởi vì ngài từng là một tội nhân, chẳng lẽ lại không muốn làm chút gì đó bù đắp sai lầm sao? Mặc dù sai lầm đã mắc phải không thể bù đắp được, nhưng xem như vì ngài đã từng không bảo vệ được quốc gia và dân chúng mà bù đắp bằng một phần sức lực.”