Nam Phi

Chương 73




Tô Ngọc Hành thấy Ba Đồ hung hãn xông tới, rìu chém đến đâu chỗ đấy đứt thành hai đoạn cho nên không dám liều mạng mà lui về sau mấy bước, tay vuốt sống đao, chợt thấy một sợi dây xích đột nhiên duỗi dài, búa rời tay bay ra, nhắm đầu Tô Ngọc Hành mà bổ tới.

“Ngọc Hành cẩn thận!” Ngộ Quân Diễm hô to một tiếng, muốn đứng dậy xông tới tương trợ, tiếc rằng chân không chút lực, vừa nhấc người thì thấy đầu gối mềm nhũn, cả người lảo đảo, may mà kịp vịn thân cây mới không bị ngã sấp xuống.

Tô Ngọc Hành vung đao chặn lưỡi rìu của Ba Đồ, tay lập tức tê rần, nghĩ thầm dũng sĩ đệ nhất Tây Ngõa quả nhiên không phải hư danh, sức lực thật mạnh mẽ. Hai chân y đạp lên thân cây, tung người lên đỉnh đầu của gã, vung đao bổ xuống.

Đám tộc nhân Tây Ngõa còn lại thấy lúc này Ngộ Quân Diễm không còn năng lực đánh trả liền xông tới chỗ hắn. Đúng lúc này, chợt một tiếng xé gió vang lên, một mũi thẳng không có đuôi cắm lên mi tâm của một tộc nhân Tây Ngõa. Ngộ Quân Diễm nhìn về hướng mũi tên được phóng tới, thấy Kim Mục tướng quân đang dẫn theo một toán lính tuần tra chạy tới nơi này, hẳn là vì đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của hắn.

“Vương gia không sao chứ? Có bị thương không?” Kim Mục thấy Ngộ Quân Diễm dựa lên thân cây, vội vàng đã chạy tới hỏi, “Thần đến chậm một bước, khiến Vương gia hoảng sợ, mong Vương gia trách phạt!”

“Ta… không sao…” Ngộ Quân Diễm cố gắng nâng cánh tay mềm nhũn lên, chỉ hướng Tô Ngọc Hành, “Mau đi… cứu y!”

Kim Mục hướng nhìn theo hướng ngón tay Ngộ Quân Diễm chỉ, thấy cách đó không xa một nam tử đang so chiêu với người Tây Ngõa, mà Kim Mục nhận ra được người Tây Ngõa kia chính là Dũng sĩ đệ nhất tộc Tây Ngõa, Ba Đồ.

Kim Mục nhận đao binh lính bên cạnh đưa tới, đang định xông tới hỗ trợ nam tử kia, nhưng bước được vài bước, chân mỗi lúc một chậm, bàn tay cầm đao cũng run run. Người nọ xuất chiêu có vẻ hỗn loạn, có chút do dự không dứt khoát, rõ ràng là thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng từ chiêu thức có thể nhận ra được căn cơ võ công của người này rất chắc, rõ ràng là được cao sư chỉ dạy. Chiêu thức không có những hành động múa may vô nghĩa, tuy biến hóa không nhiều nhưng mỗi chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương. Cũng chính vì vậy mà Ba Đồ không hề chiếm được ưu thế. Nhìn tuổi tác của y, có thể luyện được võ công đến bậc này đúng là hiếm có, nhưng điều khiến Kim Mục ngạc nhiên chính là đao pháp của người này. Kim Mục có lạ gì đao pháp này, thậm chí nằm mơ cũng có thể đánh ra được – đây chính là đao pháp Kinh Phong tổ truyền của Kim gia.

Tổ tiên của Kim Mục mấy đời đều là võ tướng, cũng thu nhận không ít môn đồ, tuy đối với mỗi đồ đệ đều dốc sức mà truyền thụ, nhưng chỉ riêng bộ đao pháp Kinh Phong này, tổ tiên Kim gia tổ huấn chỉ được truyền thụ cho con cháu Kim gia. Con cháu đời sau nương theo tổ huấn, không truyền cho họ khác. Đời sau của Kim gia quanh năm chinh chiến, không thể tránh được hy sinh, cho nên đến đời ông những người được truyền thụ đao pháp Kinh Phong cũng chỉ có mấy người. Nhìn chiêu thức của người trẻ tuổi kia nhuẫn nhuyễn, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng không sai chút nào, hiển nhiên là được người chỉ dạy chứ không phải học lén, vậy thì người dạy y đao pháp Kinh Phong là ai?

Ba Đồ như là có sức lực vô tận, cây rìu hơn trăm cân trong tay gã lại như không có chút cân nặng, nhẹ nhàng vung vẩy. Tô Ngọc Hành cảm thấy nội lực của mình đang không ngừng xói mòn. Thật ra y và Ngộ Quân Diễm đều trúng Nhuyễn Cân Tán của Ba Đồ, chỉ có điều y dựa vào khả năng mẫn cảm với độc dược bẩm sinh mà chịu đựng được đến tận bây giờ. Nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn rồi.

Rìu của Ba Đồ bổ tới, Tô Ngọc Hành tránh được, rồi chân chợt mềm nhũn, không giữ được trọng tâm mà ngã nhào xuống đất. Ba Đồ bị phá chiêu, tiếp tục bổ rìu tới. Tô Ngọc Hành lật người vung đao đỡ, chợt nghe thấy một tiếng nói vang vang truyền tới: “Chàng trai trẻ, mở to hai mắt nhìn xem chiêu Sóng To Gió Lớn này đánh như thế nào!”

Cùng với tiếng hô, một bóng người vọt đến trước người Tô Ngọc Hành, cổ tay nhẹ chuyển, một thanh gươm vô cùng bình thường vung ra đón lấy lưỡi rìu của Ba Đồ. Tiếng binh khí chạm nhau chói tai vang lên, trên lưỡi đao xuất hiện vết nứt nhưng lại không hề làm giảm bớt thế tiến công của nó. Thanh đao xoay quanh lưỡi rìu một vòng, đến khi trở lại tay người kia, thì ông lập tức xông tới Ba Đồ. Ở phía sau lưng ông, Tô Ngọc Hành cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí sắc bén. Ba Đồ tựa hồ bị sát khí của ông làm cho hoảng sợ, vội lui về sau vài bước, vung một cây rìu khác nên đón đao. Trong tia sáng do binh khí chạm nhau gây ra, hai người đã đánh hơn mười chiêu, chợt Kim Mục khẽ một tiếng: “Rời tay!”

Rìu của Ba Đồ lập tức rời tay gã bay ra ngoài, vai phải cũng bị đao trong tay Kim Mục chém cho một nhát.

Đám tộc nhân Tây Ngõa thấy Ba Đồ bị thương, vội vàng vây tới bảo vệ gã lui về phía sau. Binh sĩ Kim Mục dẫn theo đang định đuổi theo thì bị Kim Mục ngăn lại: “Bọn họ không có khả năng chỉ phái mấy người này lẻn vào quân doanh của chúng, tiếp tục đuổi theo sợ rằng sẽ trúng mai phục.”

“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành chạy nhanh đến chỗ Ngộ Quân Diễm hỏi, “Ngươi sao rồi? Có bị thương không?”

“Không sao.” Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói, “Chỉ là không có sức lực thôi, cũng không bị thương.”

Hai ngón tay của Tô Ngọc Hành đặt lên mạch của hắn, xác định mạch tượng vững vàng mới yên lòng.

“Vị tiểu huynh đệ này…” Kim Mục đi tới, từ trên xuống dưới quan sát Tô Ngọc Hành, “Ngươi… tên gì?”

Tô Ngọc Hành ôm quyền nói: “Vãn bối Tô Ngọc Hành, tạ ơn cứu mạng của Tướng quân.”

“Thì ra không phải họ Kim…” Trong mắt Kim Mục hiện vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó tựa như ngộ ra điều gì đó mà lẩm bẩm, “Tô Ngọc Hành… Tô Ngọc Hành… Cái tên này hình như ta đã nghe ở đâu đó… Đúng rồi! Thần, Kim Mục bái kiến U An Vương phi!”

“Kim tướng quân mau đứng dậy!” Tô Ngọc Hành vội vàng tiến lại nâng Kim Mục đứng lên, “Nhờ có Kim Tướng quân, nếu không chúng ta hôm nay sợ rằng đều bỏ mạng rồi.”

Kim Mục nhíu mày nói: “Không biết lần này Ba Đồ lẻn vào quân doanh là có mục đích gì.”

“Ta nghĩ… gã muốn hạ độc.” Tô Ngọc Hành nói xong, lấy từ trong ống tay áo ra một gói giấy nhỏ, “Đây là thứ ta nhân lúc giao thủ với gã, mượn gió bẻ măng mà lấy được.”

“Đây là cái gì?” Ngộ Quân Diễm nhận bọc giấy mở ra, bên trong là bột phấn màu trắng.

Tô Ngọc Hành dùng ngón tay chấm lên bột phấn rồi đưa lên mũi ngửi, nói chắc chắn: “Ta nghĩ đây chính là Nhuyễn Cân Tán gã hạ lên người chúng ta.”

“Nhưng chỉ một chút thế này có thể hạ được bao nhiêu người chứ.”

“Quân Diễm không biết đấy thôi, Nhuyễn Cân Tán này lan trong không khí không có tác dụng gì nhiều, nhưng nếu hòa vào nước thì dù một ít cũng đủ khiến lính tráng của chúng ta không còn sức đi đường. Ta nghĩ ban đêm chúng tới đây là muốn tìm nguồn nước của chúng ta.”

“Thật là âm hiểm, cũng may chúng ta phát hiện ra, nếu để cho các tướng sĩ uống nước bị nhiễm Nhuyễn Cân Tán, hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên nói, “Ta và ngươi đều trúng Nhuyễn Cân Tán của gã, ngươi thật sự không bị ảnh hưởng chút nào sao?”

“Cũng không hẳn.” Tô Ngọc Hành cười khổ trả lời, “Bây giờ ta đã không thể vận công được nữa rồi.”

Kim Mục nhìn hai người trước mặt nói chuyện, đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Vương phi… không phải…?”

Tô Ngọc Hành thấy thế cũng không giấu diếm nữa: “Đúng vậy, ta không ngốc.”

Năm đó con gái của ngự y Tô Tín chết đuối, sau con trai lại bị sốt đến phát ngốc, chuyện này Kim Mục cũng có nghe được. Hôm nay thấy Tô Ngọc Hành như vậy, trong lòng cũng đoán được đại khái, không hỏi nhiều nữa, mà nói: “Vương gia, Vương phi, bên ngoài gió lớn, tốt hơn theo thần trở về đi.”

Mọi người hộ tống Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đến chỗ ở của bọn hắn thì đều lui ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi của Kim Mục làm Tô Ngọc Hành chú ý.

“Kim tướng quân có gì cứ nói, đừng ngại.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta nhất định sẽ kể lại chi tiết.”

“Vương phi, thần có một yêu cầu quá đáng.” Vẻ mặt của Kim Mục có chút bối rối, “Thần muốn bàn luận về võ nghệ với ngài. Không biết Vương phi có bằng lòng không?”

Trước đó Tô Ngọc Hành đã nghe Ngộ Quân Diễm nói đại tướng quân Kim Mục là người khao khát hiền tài, hôm nay xem như đã được lĩnh giáo, cười đáp: “Võ công yếu kém, mong Kim tướng quân chớ chê cười.”

“Thần không dám.” Kim Mục nói, đến lúc nhìn tư thế xuất chiêu của Tô Ngọc Hành, cảm xúc càng thêm phức tạp.

Hai người so vài chục chiêu, vành mắt của Kim Mục dần đỏ lên. Võ công của Tô Ngọc Hành rất phức tạp, có thể nhận ra đã học từ nhiều môn võ. Nội lực là học từ bộ sách võ thuật Ngoại Gia Công Phu Trung Thường Kiến, mà chưởng pháp là từ sách về đao pháp, lấy chém làm chủ. Mà chưởng pháp này căn cứ từ bộ đao pháp nào, Kim Mục còn lạ gì.

Tô Ngọc Hành thấy Kim Mục đột ngột thu chiêu, lại thấy mắt ông đỏ lên, đoán trong đó chắc hẳn là có ẩn tình gì đó. Có mấy người lúc so chiêu lại khóc chứ? Y cũng không hỏi nhiều mà thu chiêu.

Kim Mục do dự, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Vương phi, đao pháp Kinh Phong mà vừa rồi ngài dùng để tỷ thí với Ba Đồ là học được từ đâu?”

“Đao pháp này gọi là Kinh Phong sao? Ta lần đầu nghe nói.” Tô Ngọc Hành cười đáp, “Là sư phụ dạy ta.”

“Sư phụ… của ngài?” Kim Mục càng thêm hoài nghi, “Sư phụ của ngài tên gì?”

“Chuyện này… ta không rõ lắm.” Tô Ngọc Hành cười xấu hổ, “Sư phụ tính tình có chút cổ quái, ông ấy chưa từng nói đến tên, quê quán của mình, ngay cả tên của đao pháp cũng chưa từng nói cho ta.”

Kim Mục nghe y nói như vậy, trong mắt lại như lóe sáng: “Có lẽ, sư phụ ngài có nỗi khổ tâm.”

“Ngọc Hành?” Ngộ Quân Diễm thấy một lúc lâu mà Tô Ngọc Hành vẫn chưa đi vào, liền đi ra ngoài tìm y, nhìn thấy Kim Mục vẫn chưa đi, mới hỏi, “Kim tướng quân còn chuyện gì sao?”

“Kim tướng quân.” Tô Ngọc Hành nói, “Hay là ngài vào bên trong, từ từ kể cho chúng ta nghe.”

Kim Mục gật đầu nói: “Tạ Vương phi.”