Nam Phi

Chương 56




“Phụ thân!” Nhìn thấy nước trong mắt Tô Tín, Tô Ngọc Hành cũng không khống chế được cảm xúc, bổ nhào vào trong ngực phụ thân. Tô Tín dần lấy lại bình tĩnh, chợt đẩy Tô Ngọc Hành ra, lùi về phía sau một bước, quỳ xuống đất, nói: “Thần, Tô Tín, thỉnh an U An Vương phi.”

“Phụ thân! Cha làm gì vậy?” Tô Ngọc Hành vội tiến tới đỡ Tô Tín, hoảng hốt nói, “Hài nhi đâu nhận nổi lễ lớn thế này, cha mau đứng dậy, mau đứng dậy!”

Tô Tín ngẩng đầu lên, mừng rỡ trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại lễ quân thần: “Vương phi nên ở Vương phủ Dư Châu bầu bạn cùng Vương gia, tự ý về đế đô thế này thật không hay, mời Vương phi mau chóng lên đường trở về.”

“Là ta để y đi cùng.”

Phía ngoài cửa chợt vang lên một tiếng nói khác, Ngộ Quân Diễm đạp ánh trăng đi vào thư phòng. Tô Tín vừa thấy diện mạo người nọ, vẻ kinh ngạc không thua gì mới vừa rồi nhìn thấy Tô Ngọc Hành, khẽ kêu lên: “Vương gia?” Rồi bước nhanh đi đóng cửa trước và tất cả cửa sổ lại.

“Thần, Tô Tín, thỉnh an U An Quận vương!”

“Tô đại nhân mau đứng dậy.” Ngộ Quân Diễm nâng Tô Tín lên. Tô Tín nắm tay Ngộ Quân Diễm, giọng run run: “Vương gia, ngài tự ý về đế đô là phạm trọng tội đó!”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Yên tâm, không người nào nhìn thấy chúng ta.”

Ngộ Quân Diễm dùng từ rất chuẩn, ‘chúng ta’ chứ không phải ‘ta’, trong ‘chúng ta’ đó đương nhiên bao gồm cả Tô Ngọc Hành. Trước đó không có người nào nhìn thấy, hiện giờ Tô Tín nhìn thấy cũng phải làm bộ không phát hiện, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan đến tính mạng của Ngộ Quân Diễm mà còn liên quan đến tính mạng của người thừa kế duy nhất của Tô gia, Tô Ngọc Hành.

Quả nhiên, Tô Tín trầm giọng nói với hai người: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Vào đến buồng trong, không đợi Tô Tín lên tiếng, Ngộ Quân Diễm đã nói hỏi trước: “Tô đại nhân cũng biết chuyện cả nhà Vương Trung đại nhân bị xử trảm?”

Vẻ mặt Tô Tín buồn bã, đáp: “Vương gia ở Dư Châu xa xôi còn nghe thấy, thần ở đế đô há lại không biết.”

Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Tô đại nhân có biết nguyên do?”

Tô Tín đáp: “Nguyên do cụ thể thần không rõ lắm, chỉ biết Vương đại nhân bị định tội mưu phản.”

Ngộ Quân Diễm cười lạnh hỏi: “Tô đại nhân tin sao?”

Tô Tín chần chừ một chút, nói: “Thần không dám kết luận bừa bãi.”

Ngộ Quân Diễm biết ông bo bo giữ mình, vì vậy nói: “Bổn vương sẽ không khiến Tô đại nhân khó xử, chỉ muốn biết vì sao Vương Trung đại nhân chết, mong Tô đại nhân hỗ trợ tìm hiểu.”

“Chuyện đó…” Tô Tín do dự, có câu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, kể từ khi ái nữ Tô Ngọc Nhan chết, Tô Tín hết sức tránh can dự đến phân tranh vua thần trong triều. Nếu là người khác yêu cầu, ông chắc chắn sẽ từ chối, nhưng người trước mặt là U An Quận vương, mà đứa con độc nhất của ông lại là Vương phi của hắn. Nếu hắn gặp chuyện gì, con trai của ông cũng sẽ liên đới. Đến tuổi này, ông đã từng mất con gái, tuyệt đối không thể để đứa con trai độc nhất cũng gặp nguy hiểm. Vì vậy ông nói, “Được, thần nhất định dùng hết khả năng vì Vương gia, mong… Vương gia bảo trọng thiên kim thân thể.”

Ngộ Quân Diễm thấy lúc Tô Tín nói câu này, đuôi mắt liếc Tô Ngọc Hành, vì vậy nói: “Xin Tô đại nhân yên tâm, bổn vương đáp ứng ngươi, bất cứ lúc nào đều sẽ bảo đảm Ngọc Hành an toàn.”

Tô Tín nghe lời này, vội ôm quyền: “Thần tạ Vương gia!”

“Phụ thân.” Tô Ngọc Hành nâng Tô Tín dậy, “Thân thể của mẫu thân gần đây thế nào?”

“Con gặp mẫu thân rồi hả?”

“Chưa ạ, lúc hài nhi về thấy mẫu thân đã ngủ nên không quấy rầy.”

Tô Tín thở dài một hơi, nói: “Đợi bà ấy tỉnh, con qua thăm bà ấy đi. Còn nữa, những ngày này mời Vương gia, Vương phi chịu uất ức ở trong lại phủ.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Tô đại nhân khách khí rồi.”

Ngộ Quân Diễm theo Tô Ngọc Hành rời thư phòng, đi tới gian phòng mà y từng ở trước kia. Khiến Tô Ngọc Hành cảm thấy kinh ngạc là y rời đi lâu như vậy, trên mặt bàn trong phòng lại không một hạt bụi, có thể nhận ra thường xuyên được quét dọn.

Ngộ Quân Diễm ngắm nhìn xung quanh hỏi: “Nơi này chính là gian phòng ngươi ở trước kia?”

“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Tùy tiện ngồi đi.”

Ngộ Quân Diễm đi đến xem một bức tranh treo trên tường, phía trên vẽ một đôi vợ chồng trẻ dẫn hai đứa nhỏ một nam một nữ, nét vẽ tuy non nớt nhưng thực sự rất có hồn, liền hỏi: “Ngươi vẽ hả?”

Tô Ngọc Hành liếc mắt nhìn, trên mặt hiện vẻ hoài niệm, khẽ giọng nói: “Là tỷ tỷ ta vẽ.”

Tô Ngọc Nhan năm mười tuổi chết đuối, chứng tỏ bức tranh này do nàng vẽ lúc chưa đến mười tuổi, Ngộ Quân Diễm không khỏi cảm thán: “Nghe đồn tỷ tỷ ngươi thông minh hơn người.”

“Thông minh thì sao?” Trên mặt Tô Ngọc Hành lộ nét bi thương không che giấu được, “Thông minh cũng không còn nữa.”

Ngộ Quân Diễm vỗ vai y khuyên nhủ: “Chớ đau buồn, ta nghĩ tỷ tỷ ngươi đã đầu thai chuyển thế, sống cuộc sống mới rồi. Nàng ấy thông minh như vậy, kiếp sau chắc chắn cũng là bảo bối của gia đình.”

Tô Ngọc Hành lấy lại tinh thần cười nói: “Không ngờ ngươi cũng biết an ủi người khác.”

“Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm.” Ngộ Quân Diễm bĩu môi, “Mau ngủ đi, nếu không ngày mai mang một đôi mắt thâm quầng đi gặp nương của ngươi sẽ không hay đâu.”

Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm cùng nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, rất lâu sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

“Sao thế? Không ngủ được à?” Ngộ Quân Diễm hỏi bên tai y.

“Ta sợ.” Tô Ngọc Hành thở dài, “Ta sợ một khi ngủ sẽ không muốn rời khỏi chiếc giường này, không muốn rời Tô phủ nữa.”

Ngộ Quân Diễm đưa tay nhẹ vỗ Tô Ngọc Hành như dỗ trẻ nhỏ nói: “Nếu ngươi không nỡ, chúng ta có thể đưa cha nương ngươi đến Vương phủ, hoặc là ta đưa ngươi về đế đô thăm họ.”

Tô Ngọc Hành nói: “Vương gia tự ý về đế đô là trọng tội, ngươi không thể mạo hiểm nữa.”

Tô Ngọc Hành xoay người nhìn Ngộ Quân Diễm, mới phát hiện nãy giờ hắn vẫn nằm nghiêng nhìn mình, hai người gần như có thể chạm vào chóp mũi đối phương. Đúng lúc Ngộ Quân Diễm định quay đầu tránh, Tô Ngọc Hành ôm đầu của hắn, để trán hắn đụng trán mình: “Mau ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc.”

“Lời này không phải là ta nên nói với ngươi sao? Ngươi…”

“Ngoan, nghe lời.”

“Rõ là…”

Ngộ Quân Diễm ngửi mùi thảo dược thoang thoảng trên người Tô Ngọc Hành, chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Trong mơ hắn đã nhiều tuổi, tóc hoa râm, hàm răng cũng mất đi mấy chiếc, thân thể cũng không còn khỏe mạnh.

“Ăn chậm thôi, cẩn thận răng.” Người đối diện phát ra tiếng nói già nua khàn khàn.

Ngộ Quân Diễm theo tiếng ngẩng đầu nhìn, lại cảm thấy khuôn mặt người đối diện không rõ ràng, liền hỏi: “Mặt của ngươi sao lại mơ hồ thế?”

“Do mắt ngươi không tốt chứ sao nữa. Còn nghĩ mình là tướng quân trẻ tuổi cường tráng hả?” Người đối diện trêu chọc, “Đều là ông lão đất vùi đến ngực rồi, nhìn rõ sao được.”

Ngộ Quân Diễm dùng sức dụi dụi mắt, mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ tướng mạo đối phương. Người nọ cũng tóc hoa râm, trên trán, khóe mắt đầy nếp nhăn, mặt điểm đồi mồi.

Y là ai? Ngộ Quân Diễm nghĩ, ta quen y sao? Hắn đang cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc giống như bánh xe cũ kỹ, không sao chuyển nổi. Lại nhìn sang, cảm thấy đôi mắt người nọ rất quen, là đôi mắt trắng đen rõ ràng, vừa to vừa tròn, mặc dù da quanh mắt đã chảy xệ nhưng vẫn rất có tinh thần…

Tô Ngọc Hành!