Nam Phi

Chương 36




Ngộ Quân Diễm nhìn vẻ mặt hả hê của Tô Ngọc Hành, hầm hừ nói: “Có thù tất báo, thật không quân tử!”

Tô Ngọc Hành toét miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, cười tít mắt, nói: “Vương gia của ta, ta đâu có phải quân tử, hì hì, ta ngốc mà.”

Ngộ Quân Diễm thật ‘phục sát đất’ kỹ xảo bất cứ lúc nào cũng có thể giả ngây giả dại của y, lạnh lùng nói một câu: “Bổn vương mệt rồi, mau hầu hạ ta nghỉ ngơi.”

Lần này Tô Ngọc Hành lại rất ngoan ngoãn đi tới, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Ngộ Quân Diễm ra, một tay nâng đùi phải của hắn, tránh cho lúc nằm xuống hắn sơ ý co đầu gối lại, tay kia đỡ lưng giúp hắn chậm rãi nằm xuống, đắp chăn lên người hắn, mình thì ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn hắn.

“Nhìn ta làm gì?” Ngộ Quân Diễm nghiêng đầu sang chỗ khác buồn bực nói.

“Không có gì.” Tô Ngọc Hành lạnh nhạt trả lời, “Chỉ là không có việc gì làm, hy vọng không mạo phạm Vương gia.”

“Mạo phạm với không mạo phạm cái gì, ông trời ban cho thân xác này không phải là để cho người khác nhìn sao?”

“Nhưng thân xác này của Vương gia thật đẹp nha.” Tô Ngọc Hành nói, “Nếu tỷ tỷ ta có thể sống đến bây giờ, tất sẽ trở thành Vương phi, nhưng so với gả cho huynh trưởng của ngươi, ta nghĩ tỷ ấy muốn gả cho ngươi hơn.”

Lời này của Tô Ngọc Hành chẳng phải nịnh nọt. Luận tướng mạo, Ngộ Quân Diễm xác thực hơn xa huynh trưởng Ngộ Quân Khiêm. Đáng ngạc nhiên là Vương phu nhân, mẫu thân của Ngộ Quân Diễm, nhan sắc bình thường, thậm chí không tới hạng trung, sao có thể sinh ra người con anh tuấn như vậy. Khó trách U An vương Ngộ Tử Bá trước khi chết còn nói không dám tin đứa con đẹp như vậy lại là con mình.

Ngộ Quân Diễm thấy khi Tô Ngọc Hành nhắc tới tỷ tỷ thì vẻ mặt ảm đạm, khẽ vỗ vai y, nói: “Người đã khuất, ngươi đừng quá đau lòng.”

Tô Ngọc Hành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu.

Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ ngươi năm đó… thật sự là trong lúc chơi đùa không cẩn thận rơi xuống nước mà bỏ mình hả?”

Trên mặt Tô Ngọc Hành hiện lên nụ cười: “Ngươi tin sao?”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu, khẳng định trả lời: “Không tin!”

Tô Ngọc Hành nói: “Lời đó đúng một nửa.”

“Ồ? Chuyện xảy ra thế nào?”

“Tỷ tỷ của ta đúng là ngã xuống nước mà chết, nhưng tuyệt đối không phải là không cẩn thận mà ngã xuống!” Tô Ngọc Hành nghiến răng căm hận nói, “Tỷ ấy không biết bơi cho nên chưa bao giờ chơi gần hồ. Ngày đó tỷ ấy vốn chơi đá cầu cùng thị nữ trong hoa viên, nhưng đến khi có người phát hiện ra tỷ ấy rớt xuống hồ mà cứu lên thì tỷ ấy đã không tỉnh lại được nữa rồi.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Những thị nữ bên cạnh nàng ấy thì sao?”

“Đều bị một chưởng làm vỡ tâm mạch, chết trong hoa viên.”

“Nói vậy tức là không ai nhìn thấy hung thủ?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Không có. Nhưng từ vết thương trên người những thị nữ đã chết có thể phán đoán ngón cái tay phải của hung thủ bị thương rất nghiêm trọng.”

“Bị thương rất nghiêm trọng? Nghiêm trọng thế nào?”

“Cụ thể thế nào nào ta không nói được, có thể là bị gãy xương, cũng có thể là ngón tay đó đã bị mất. Bởi vì chưởng lưu lại trên người thị nữ, dấu vết của ngón tay cái mờ hơn so với những ngón tay khác.”

“Tô đại nhân… có phải đã đắc tội với người nào đó?”

“Sao có thể nói là đắc tội?” Tô Ngọc Hành tự hào nói, “Phụ thân chỉ làm tốt bổn phận của người thầy thuốc.”

“Vậy Tô đại nhân là sợ người kia ra tay với ngươi cho nên mới nói ngươi bị sốt rồi phát ngốc sao?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Ta đúng là bị sốt, nhưng đó chỉ là triệu chứng thôi.”

“Triệu chứng? Là sao?”

“Thật ra… ta bị hạ độc. Loại thuốc độc đó trong thời gian đầu sẽ khiến toàn thân người trúng độc nóng lên, tứ chi không còn sức lực, triệu chứng giống như phát sốt, rất dễ khiến người ta ngộ nhận là chỉ bị sốt thông thường. Đợi đến khi có biểu hiện trúng độc thì độc đã ngấm vào xương tủy, không thuốc nào chữa được, chỉ có thể chờ chết.”

Ngộ Quân Diễm nghe xong kinh hãi: “Trên đời này có loại thuốc độc ghê gớm như vậy sao?”

Tô Ngọc Hành lại cười nói: “Thuốc có độc đều do người điều chế. Người điều chế thuốc độc, người sử dụng thuốc càng độc, người không nên uống uống phải lại càng độc hơn.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vậy tức là năm đó người bị sát hại không chỉ có mình tỷ tỷ ngươi, chỉ là ngươi may mắn thoát được kiếp nạn?”

Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Đúng vậy. Thật ra ta đã bị sốt trước khi tỷ tỷ ta gặp chuyện, lúc ấy phụ thân cũng không biết ta bị trúng độc. Sau khi tỷ tỷ ta chết đuối, phụ thân mới bắt đầu hoài nghi ta bị sốt không phải là ngẫu nhiên.”

“Tô đại nhân thật sự là suy nghĩ tỉ mỉ, có thể phát hiện ra bất thường.”

“Thật ra người hạ độc còn thông minh hơn.” Tô Ngọc Hành nói, “Chúng tính toán thời gian, chờ cho sau khi tỷ tỷ ta mất thì ta đã trúng độc nặng, dù có phát hiện ra được ta không phải chỉ bị sốt thông thường mà là bị trúng độc thì cũng không còn cách nào cứu chữa được nữa. Chỉ có điều bọn chúng tính toán sai một bước…”

“Sai một bước?”

“Tính kháng độc của ta bẩm sinh có cao hơn người thường một chút.”

“Ồ? Sao lại thế?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Điểm này phụ thân cũng không lý giải được, chỉ có thể nói… ha ha, mệnh ta chưa đến lúc chết. Ông trời giữ lại cái mạng này cho ta chính là để ta báo thù cho tỷ tỷ!”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Y thuật của gia đình ngươi là tổ truyền hả?”

Tô Ngọc Hành gật đầu.

Ngộ Quân Diễm lại nói: “Nghe đồn Tô đại nhân y thuật cao minh, không người nào trong Thái Y viện sánh bằng, quả là như thế.”

Ngộ Quân Diễm nói như vậy, ít nhiều có ý lấy lòng, không ngờ Tô Ngọc Hành lại nghiêm túc nói: “Y thuật vốn chẳng phải để mang ra so sánh, không như võ công mang ra so sánh cao thấp hay xếp hạng. Thầy thuốc là kế thừa kết quả nếm thử bách thảo tổ tông để lại, dựa vào trái tim muốn cứu sống sinh mạng, bản lĩnh không tốt, luyện tập nhiều sẽ nâng cao. Nhưng nếu ngay cả đạo đức nghề y cũng không có, dù bản lĩnh có thể hồi xuân củi khô, cải tử hoàn sinh thì không xứng xưng là thầy thuốc.”

Nhìn vẻ mặt thành thật hiếm khi để lộ của Tô Ngọc Hành, ý nghĩ đầu tiên của Ngộ Quân Diễm là lần này mình đúng là đào được một bảo bối thâm tàng bất lộ rồi, suy nghĩ thứ hai chính là, dáng vẻ nghiêm túc của y thật đẹp mắt.