Nét chữ của con mình, sao Phượng Cửu có thể nhận nhầm? Ông run rẩy nhận huyết thư từ tay Tô Ngọc Hành, nhìn Kim Ngôn bằng ánh mắt khó tin, nghiến răng hỏi: “Tại sao? Từ ngày ngươi gia nhập Thanh Y hội, ta một đường đề bạt ngươi lên đến vị trí đứng đầu tứ đại hộ pháp, tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn, giết hại con trai ta?”
“Ha ha ha. Hộ pháp? Ông cho rằng ta cần vị trí hộ pháp đó hay sao? Thứ ta cần là cả Thanh Y hội!” Kim Ngôn biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, không thèm chạy trốn nữa, cười lớn nói, “Những năm này đúng là ông rất ưu ái ta, ta như con chó ông nói gì nghe nấy, coi như là đã báo đáp ân tình của ông. Nhưng thứ ta muốn nhất, ông lại không cho. Đứa con trai không có tiền đồ của ông bị ông làm hư rồi, không thể nào đảm đương nổi trách nhiệm Bang chủ. Dù ông không nói, nhưng thực ra ông vẫn luôn mong nó có thể tiếp quản Thanh Y hội, có đúng không?”
“Không sai.” Phượng Cửu gật đầu, “Ta vẫn mong có một ngày Phượng Miễn có thể hiểu chuyện, có thể bớt tính tranh đua. Vì vậy mà ngươi giết nó? Mặc dù tính tình nó ngang ngược, nhưng xưa nay cũng xem như tôn kính ngươi? Sao ngươi có thể ra tay với nó?”
“Chỉ có giết nó mới có thể cắt đứt hy vọng của ông, Thanh Y hội mới có thể trở thành của ta. Khụ… khụ…” Kim Ngôn nói được một nửa đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
“Ngươi!” Tô Ngọc Hành kinh hãi, “Ngươi uống thuốc độc?”
“Ha ha, thay vì bị các người… tra tấn… chi bằng tự kết thúc!” Kim Ngôn nhìn Tô Ngọc Hành, cười lạnh, “Nhưng tiểu tử, ngươi cũng không khá hơn chút nào… Ngươi đã trúng độc do ta đặc chế… Sống không được bao lâu… Ha ha…”
“Sao? Tiểu huynh đệ trúng độc?” Phượng Cửu nhìn Tô Ngọc Hành, thấy màu sắc da trên lưng y, giật mình: mạch máu trên lưng y đã chuyển sang màu tím sẫm, nổi rõ trên da, dù Phượng Cửu đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, nhìn thấy vậy cũng nổi da gà”
“Mau đưa thuốc giải ra đây!” Phượng Cửu bóp yết hầu của Kim Ngôn, hung dữ nói.
“Ta đã là người sắp chết, không ngại để ngươi chịu chút khổ sở khi giết ta.” Kim Ngôn cười lạnh nói, “Một mình chết cô đơn lắm, ta muốn kéo theo một người đi cùng làm bạn, Bang chủ nói… có phải không?”
Ngực phập phồng dữ dội, máu đen trào ra qua khóe môi Kim Ngôn. Y cười lạnh, nghiêng đầu, tắt thở.
Phượng Cửu bực mình ném thi thể của Kim Ngôn xuống đất, quay đầu nhìn Tô Ngọc Hành, thấy thân thể y lung lay như người bị say rượu, sau đó khuỵu gối chực ngã.
“Tiểu huynh đệ!” Phượng Cửu bước tới đỡ y, an ủi: “Cậu chớ tin lời của Kim Ngôn, trên đời này cũng không phải chỉ có mình y biết dùng độc, ta sẽ vận nội công giúp cậu bức độc ra ngoài!”
“Vô dụng thôi…” Tô Ngọc Hành chạm lên cánh tay Phượng Cửu, ngăn ông lại, “Ta là thầy thuốc, tự biết độc này thế nào, Phượng bang chủ không cần lãng phí công lực.”
“Nếu không nhờ cậu kịp thời nhắc nhở, rất có thể ta đã bị Kim Ngôn giết rồi, chữa thương cho cậu sao có thể nói là lãng phí?”
“Phượng bang chủ, ta… ta cầu xin ông một việc…” Tô Ngọc Hành suy yếu nói.
“Cầu gì chứ?” Phượng Cửu nói, “Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối!”
“Ông… Cứu họ…” Tô Ngọc Hành đưa tay chỉ hang núi, “Cứu… họ…”
Phượng Cửu đi vào hang núi, thấy Ngộ Quân Diễm hôn mê cùng đứa trẻ mới sinh nằm trong bọc vải bên cạnh hắn.
“Chuyện này…” Phượng Cửu đầy thắc mắc, nhưng cũng hiểu bây giờ không phải là lúc tò mò, trẻ mới sinh ở lại nơi này rất dễ chết non. Vì vậy ông vội bước tới, bế đứa nhỏ lên, nói với Tô Ngọc Hành, “Tiểu huynh đệ, các người đi theo ta!”
*
Khi Ngộ Quân Diễm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ, Tô Ngọc Hành ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, ôm đứa con mà hắn chịu ngàn vạn khổ sở mới sinh ra được.
“Tô… Ngọc Hành.” Ngộ Quân Diễm thấy rõ ràng Tô Ngọc Hành đã nhìn thấy mình tỉnh lại mà vẫn không nói gì, im lặng hồi lâu thì mất kiên nhẫn, mở miệng trước: “Bế con đến đây cho ta xem.”
“Quân Diễm, ngươi tỉnh rồi!” Nghe thấy Ngộ Quân Diễm lên tiếng, Tô Ngọc Hành mừng rỡ đứng dậy, bế con tới chỗ hắn, nói, “Là con trai. Ngươi xem, đẹp biết bao!”
Ngộ Quân Diễm nhìn rất lâu cũng không nhận ra có gì khác với Điềm Mộng lúc mới sinh, chẳng lẽ trẻ sơ sinh đều giống nhau hay sao?
“Phúc vương phủ cần một đứa con trai kế thừa tước vị, đứa nhỏ ở lại với ta. Còn ngươi, ta đã viết hưu thư, sau khi trở lại Đế đô, ngươi về Tô phủ đi.” Trải qua sinh tử, trong lòng Ngộ Quân Diễm vẫn còn khúc mắc. Tâm tư của Tô Ngọc Hành quá sâu, quá nguy hiểm, hắn không dám giữ lại bên mình. Nhưng lời nói vừa ra hắn lại hối hận, mình thật sự muốn đuổi y đi sao? Thật sự không muốn nhìn thấy Tô Ngọc Hành nữa sao?
“Được, ta biết rồi, sau khi trở về Đế đô, ta sẽ không theo ngươi về Vương phủ.” Tô Ngọc Hành bình tĩnh nói, phá vỡ mâu thuẫn trong lòng Ngộ Quân Diễm.
Y bình tĩnh tiếp nhận, thậm chí không hề muốn níu kéo? Có lẽ y đã muốn rời Vương phủ từ lâu. Không cùng chí hướng không chung đường, chính kiến của hai người khác biệt như vậy, sống chung sẽ khó mà hòa hợp. Trước đây hắn không nhận ra có lẽ chỉ là y nhường nhịn hắn, bây giờ y không muốn tiếp tục chịu đựng hắn nữa, có đúng không?
Ngộ Quân Diễm mệt mỏi khoát tay: “Ngươi đi ra đi.”
Tô Ngọc Hành chắp tay, xoay người rời đi.
Ngộ Quân Diễm ở trong gian phòng Phượng Cửu sắp xếp cho mình, thân thể khang phục cực kỳ nhanh, ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, Phượng Cửu nói cho hắn biết, Tô Ngọc Hành đã đi trước. Ngộ Quân Diễm không biết hình dung tâm trạng của mình khi nghe tin tức này thế nào. Y muốn chạy đi, muốn rời khỏi mình, không muốn đi cùng mình đến vậy sao?
Tô Ngọc Hành đúng là đã rời đi trước Ngộ Quân Diễm rất lâu, thế cho khi Ngộ Quân Diễm đang thầm mắng y thì y đã đứng ở ngoài hoàng thành Đế đô rồi.
Hoa Vũ Tiên về cung, phát hiện trước bàn trang điểm có đặt một chiếc phi tiêu, phần đuôi phi tiêu có khắc một chữ ‘Thanh’ nhỏ. Nàng cầm phi tiêu lên, suy nghĩ một lúc, xoay người đi ra ngoài hoa viên.
“Nương nương.” Tô Ngọc Hành bước ra từ đằng sau một tòa non bộ, đứng trước mặt Hoa Vũ Tiên.
“Ngươi là… Ngọc Hành đệ đệ?” Hoa Vũ Tiên nhìn Tô Ngọc Hành mặc thanh y, dáng vẻ ôn tồn nho nhã, mặt biến sắc, cảnh giác nói, “Đệ… không ngốc?”
Tô Ngọc Hành không giải thích với nàng, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, hỏi: “Nương nương nhận ra vật này chứ?”
Tầm mắt Hoa Vũ Tiên đảo qua lệnh bài, nói: “Thấy Thanh Y lĩnh như thấy Bang chủ, đương nhiên là ta nhận ra. Sao nó lại ở trong tay đệ?”
“Nương nương chớ lo lắng, nếu không phải Phượng bang chủ tự nguyện giao cho ta, ta nhất định không có bản lĩnh giành được.” Tô Ngọc Hành nghiêm mặt nói, “Ta đến đây là mong nương nương có thể truyền lời đến Hoàng thượng một việc.”
“Ồ?” Hoa Vũ Tiên hỏi, “Việc gì?”
“Quân vương Tây Ngõa muốn nghị hòa.”