Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm trốn vào một hang động kín đáo. Sau khi đi vào, y dùng nhánh cây che chắn cửa hang, như vậy người bên ngoài không dễ phát hiện ra. Sau đó trở lại, vươn tay định cởi quần của Ngộ Quân Diễm.
“Ngươi làm gì? Cút ngay!” Ngộ Quân Diễm chịu đựng cơn đau bụng nối tiếp không ngừng, giãy dụa, “Đừng đụng vào ta! A…”
“Đừng giãy dụa! Đừng lên tiếng!” Tô Ngọc Hành cố sức giữ chặt Ngộ Quân Diễm, che miệng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn, hạ giọng nói, “Tuyệt đối không thể để cho người khác biết chúng ta ở trong này!”
Ngộ Quân Diễm nghe y nói, cũng bình tĩnh lại. Dù bây giờ hắn rất căm hận Tô Ngọc Hành, nhưng cũng không thể để Chu Bân và các tướng sĩ nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình được. Hơn nữa, đau đớn trong bụng càng lúc càng có quy luật, Ngộ Quân Diễm biết chắc chắn không phải là máy thai bình thường, sợ là mình sắp sinh rồi.
Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm đã chịu yên tĩnh, buông tay giữ hắn ra, cúi người kiểm tra. Sau đó nhíu mày, lo lắng nói: “Quân Diễm, ngươi sắp sinh rồi.”
Câu trả lời trong dự kiến, Ngộ Quân Diễm nhắm mắt, không thèm để ý đến y.
Ngoài sơn động chợt vang lên tiếng bước chân tới gần. Đứa nhỏ lại không biết chọn thời điểm mà giãy dụa, đau đớn dữ dội lập tức lan khắp người Ngộ Quân Diễm. Hắn cắn chặt cổ tay mình.
“Ưm…” Trong miệng tràn ngập vị máu ngai ngái.
Tô Ngọc Hành thấy vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng. Đau lòng vì Ngộ Quân Diễm phải gian khổ sinh con trong hang núi đơn sơ thế này, lo lắng vì hắn vừa trải qua một trận chiến, trên người bị thương, nội lực hao tổn, không biết đến lúc sinh có thể chịu được đau đớn dữ dội đó hay không.
Tô Ngọc Hành móc một bình sứ, nhổ nút, đổ ra lòng bàn tay, hai viên thuốc màu nâu đất lăn ra. Tô Ngọc Hành mừng rỡ, Phù Lăng Tục Mệnh Đan này là y giữ cho mình phòng trường hợp nguy hiểm đến tính mạng. Thật may trời không tuyệt đường người, vẫn còn hai hạt.
Tô Ngọc Hành đưa một viên vào miệng mình, một viên đưa đến bên miệng Ngộ Quân Diễm, mềm giọng nói: “Ăn cái này đi.”
“Ta còn lâu mới ăn… đồ của ngươi!” Ngộ Quân Diễm túm lấy viên thuốc, ra sức ném đi. Phù Lăng Tục Mệnh Đan bay ra khỏi hang động, biến mất không thấy.
“Ngươi… Ngươi điên rồi sao?” Tô Ngọc Hành thấy viên thuốc cứu mạng bị Ngộ Quân Diễm ném đi, vừa tiếc vừa giận, nhưng lúc này y không dám ra ngoài tìm. Mà dù có đi ra, viên thuốc nhỏ như vậy, rơi lẫn trong bùn đất, sao có thể tìm được.
“Điên rồi? Ha ha, ta đúng là điên rồi!” Ngộ Quân Diễm điên cuồng cười, cười đến ho khan, cười đến khóe mắt thấm ra nước, “Ta đúng là điên rồi, mới coi ngươi là người tin tưởng nhất! Mới bị ngươi coi như tên ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hay biết!”
Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm máy thai rất mạnh, cách lớp áo còn có thể nhìn thấy bụng lớn gồ lên. Y cắn răng, cắn vỡ viên thuốc trong miệng, mớm sang miệng Ngộ Quân Diễm. Thấy hắn vùng vẫy không chịu nuốt, dưới tình thế cấp bách, y đành điểm huyệt đạo của hắn, bắt hắn nuốt.
Gắng sức một hồi, Tô Ngọc Hành cảm thấy cảm giác tê dại trên lưng càng thêm rõ rệt, vừa động đã đau đến tê liệt. Y vận nội lực, tạm thời phong tỏa mấy huyệt đạo để ngăn độc lan tràn.
Tô Ngọc Hành tức giận hỏi: “Sao ngươi khẳng định ta tiết lộ bí mật của ngươi cho người khác?”
Ngộ Quân Diễm đau đớn đến run rẩy, cố hết sức một tờ giấy trong ngực ra, ném lên mặt Tô Ngọc Hành, hung ác nói: “Nếu không phải ngươi… Ưm… Sao Phượng Miễn kia lại biết ta là Thánh đồng Bách Lý tộc?”
Tô Ngọc Hành mở tờ giấy ra, đọc nội dung trong bức thư, hoảng hốt: sao Phượng Miễn lại biết Ngộ Quân Diễm là Thánh đồng Bách Lý tộc?
“Sao? Không phản bác được hả?” Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành biến sắc, cho là y chột dạ, lãnh đạm nói, “Bây giờ ngươi còn dám nói ngươi không bán đứng ta?”
“Mặc dù ta không biết tại sao Phượng Miễn lại biết ngươi là người Bách Lý tộc…” Tô Ngọc Hành lấy lại bình tĩnh, “Nhưng ta có thể thề, ta tuyệt đối không nói bí mật này của ngươi cho bất cứ kẻ nào.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chỉ có thể giải thích như vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Nhưng nếu Phượng Miễn đã biết, vậy thì mạng của hắn không thể giữ lại.”
“Ưm…” Ngộ Quân Diễm đột nhiên cứng người, đầu ngửa ra sau, gân xanh trên cổ nổi rõ, tựa như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm tựa lên vách đá, kiểm tra phía dưới của hắn, bất lực nói: “Xem ra đứa nhỏ không đợi được nữa rồi. Quân Diễm, ngươi giữ sức, nước ối chưa vỡ, tạm thời không được rặn.”
“Ưm… Ưm… A…” Ngộ Quân Diễm vòng tay bấu lên vách đá sau lưng, đá sắc nhọn mài rách ngón tay của hắn, máu tươi chảy ra.
Tô Ngọc Hành thấy thế vội cởi áo ngoài, xé dọc, bện nút, buộc chặt lên một tảng đá nhô ra, nói với Ngộ Quân Diễm: “Quân Diễm, cầm lấy!”
“Cút… Ngươi cút ngay! Aaaaa!” Ngộ Quân Diễm đẩy Tô Ngọc Hành ra, mất thăng bằng ngã xuống đất, bụng lớn bị đè tới biến dạng, dù có là người nhẫn nhịn giỏi như Ngộ Quân Diễm cũng bị đau đớn dữ dội này đánh bại, phát ra tiếng thét thảm thiết. Cũng may, đội ngũ của Chu Bân đã đi xa.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đau lòng nâng hắn dậy, để hắn tựa vào lòng mình, “Hãy nghe ta nói, dù ngươi không tin ta, dù ngươi hận ta đến thế nào, lúc này ngươi cũng nhất định phải phối hợp với ta, phải nghe ta! Để ta giúp ngươi sinh con ra. Nếu không tính mạng của ngươi và con đều gặp nguy hiểm!”
“Đừng… Đừng đụng vào ta… Ngươi cút…” Hai mắt Ngộ Quân Diễm đờ đẫn, muốn kháng cự Tô Ngọc Hành, giơ tay đẩy y ra, nhưng hai tay lại không chút sức lực.
Lòng Tô Ngọc Hành như bị dao cắt. Tay không còn chút sức, nào giống Ngộ Quân Diễm lăn lộn sa trường? Hắn là Phúc vương gia tôn quý, là khai quốc công thần, vốn nên giường cao gối mềm, nhưng bây giờ lại ở trong hang động hoang dã này chịu nỗi khổ sinh con.
“Quân Diễm, hãy nghe ta nói, tiết kiệm sức lực, để ta giúp ngươi, được không?”
“Không… A a a…” Ngộ Quân Diễm còn chưa nói hết, đã bị cơn đau bụng sinh dồn dập giày vò đến kêu la thảm thiết, tay siết chặt đầu dây Tô Ngọc Hành buộc cho mình, trên cánh tay siết chặt bọc một lớp hơi mồ hôi mỏng, bị ánh nắng rọi qua khe hở chiếu lên, lấp lánh vầng sáng làm người ta đau lòng.
“Quân Diễm, cắn khăn!” Tô Ngọc Hành đưa một miếng khăn trắng tới bên miệng hắn.
“A… A… Ưm…” Ngộ Quân Diễm vùng vẫy lắc đầu, tựa như muốn thoát khỏi đau đớn khổ sở này.
“Đừng rặn! Hít sâu… Chú ý hô hấp!” Tô Ngọc Hành nói, y vòng tay qua người Ngộ Quân Diễm, đỡ hắn đứng lên, “Quân Diễm, dựa lên người ta.”
“Không… Không… Eo sắp đứt… Á…” Đứa nhỏ sa xuống bụng dưới làm Ngộ Quân Diễm đau đớn không nói lên lời, nhưng hắn vẫn cố chấp không dựa lên người Tô Ngọc Hành. Ngộ Quân Diễm quay mặt vào tường đá, hai tay chống lên, ngửa đầu, cắn chặt khăn tay, chịu đựng cơn đau thắt mỗi lúc một dày đặc.
Một dòng nước chậm rãi chảy dọc cẳng chân cân xứng, rắn chắc của Ngộ Quân Diễm, hắn nhả khăn ra, thân thể loạng choạng, hết sức mà ngã xuống, ngất đi.