Nam Phi

Chương 134




“Ta ngốc lắm sao?” Tô Ngọc Hành yếu ớt cười nói, “Có lẽ vậy. Người đời thường nói bệnh lâu thành lương y, ta giả ngây giả dại bao nhiêu năm, nói không chừng đã trở thành tên ngốc thật rồi.”

Ngộ Quân Diễm đỡ Tô Ngọc Hành nằm lên giường nghỉ ngơi, ân cần hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Thuốc giải của Kim Ngôn có tác dụng không?”

“Ừ.” Tô Ngọc Hành gật đầu, “Cảm thấy đỡ nhiều rồi, ngực không còn đau nữa.”

Ngộ Quân Diễm nghiêm mặt nói: “Kim Ngôn kia rốt cuộc là ai? Ngươi biết y?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Ta không biết chuyện trên giang hồ nhiều lắm, Kim Ngôn cũng là nghe từ phụ thân.”

Ngộ Quân Diễm: “Tô đại nhân?”

Tô Ngọc Hành: “Mặc dù Kim Ngôn là nhân sĩ giang hồ, nhưng y thuật cực cao, cũng rất am hiểu độc thuật, khi còn trẻ đã từng bái sư học nghệ các danh y khắp thiên hạ, cũng từng tới nhà ta. Hiện nay y là một trong tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội. Nghe đồn từ đầu đến chân y đều là độc, trừ khi y bằng lòng, nếu không đụng vào bất cứ chỗ nào trên người y đều có thể trúng độc mà chết. Võ công của y cao cường, lại có độc thuật phòng thân, cho nên người trên giang hồ mới gọi y là ‘Người Bất Tử’.”

“Thì ra là thế.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Nhưng ngươi vừa mới nói y giết người không dùng độc.”

“Lời này là Kim Ngôn tự nói.” Tô Ngọc Hành trả lời, “Y nói nếu muốn giết người, y sẽ quang minh chính đại tỷ thí, độc chỉ để phòng thân, không dùng để giết người. Những kẻ bị trúng độc của y mà chết đều là những kẻ lén lút ám sát y, đó là báo ứng họ tự tìm đến, không phải do y muốn giết.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Nhìn không ra một người ôn tồn nho nhã lại nói năng ngông cuồng như vậy.”

Tô Ngọc Hành nói: “Y có tư cách để ngông cuồng. Trong tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội, xét về võ công, cao cường nhất là Phán quan Phùng Viễn, nhưng xét về khó giết nhất, ngoài Kim Ngôn ra không còn ai.”

“Nghe ý trong lời y, đám người tới ám sát chúng ta có vẻ như không do y phái tới.” Ngộ Quân Diễm nói, “Thiếu gia trong lời y có quan hệ thế nào với Bang chủ?”

Tô Ngọc Hành nói: “Chuyện này e rằng chỉ có hỏi y mới ra lẽ. Ta nghĩ Kim Ngôn cố ý để lại hành tung cũng là có ý này.”

“Ngươi ngủ một giấc đi, sáng mai chúng ta sẽ đi tìm y.” Ngộ Quân Diễm nói xong cũng chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành. Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, cau mày, khẽ rên một tiếng.

“Sao thế?” Tô Ngọc Hành lo lắng hỏi, “Đau bụng hả?”

“Một… một chút…” Ngộ Quân Diễm chịu đau một lát mới mở miệng, “Có thể là vừa rồi động tác quá mạnh, đánh thức nhóc con trong bụng làm nó không vui… Ưm…”

Tô Ngọc Hành đau lòng xoa bụng lớn đủ tháng của Ngộ Quân Diễm: “Ngươi sắp sinh, vốn muốn tìm một nơi yên tĩnh chờ ngươi bình an sinh con, không ngờ lại bị cuốn vào những chuyện phiền phức này. Thật là…”

“Thôi, loại chuyện phiền phức này dù ngươi không tìm, nó cũng sẽ chủ động tới tìm ngươi.” Ngộ Quân Diễm vỗ mu bàn tay của Tô Ngọc Hành, “Trốn không được, thay vì phàn nàn, không bằng thản nhiên tiếp nhận.”

Tô Ngọc Hành vẫn mặt ủ mày chau: “Ta sợ ngươi vất vả.”

Ngộ Quân Diễm chăm chú nhìn mặt Tô Ngọc Hành, dù vừa rồi rút ám khí ra, mặt y cũng không biểu lộ vẻ yếu ớt này, vậy mà bây giờ vẻ mặt như thế lại không chút che giấu, phơi bày trước mặt hắn. Nhớ lại y vừa nói y là vàng, mình là ngọc, cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng.

“Sao vậy?” Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm nhìn mình chằm chằm, hỏi, “Trên mặt ta có cái gì hả?”

“Không.” Ngộ Quân Diễm cười lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy… rất tốt.”

“Rất tốt?” Tô Ngọc Hành khó hiểu, “Ngươi nói cái gì rất tốt?”

Ngộ Quân Diễm mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Ngọc Hành, đứa con này của chúng ta đặt tên là Kim Tương Ngọc đi!”

“Kim Tương Ngọc…” Tô Ngọc Hành vẫn mù mờ, “Hai chúng ta… không ai họ Kim.”

“Cũng đúng.” Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lúc, “Vậy thì đặt là Ngộ Kim Tương! Để nó theo họ ta.”

“Hả? Uất Kim Hương?” Tô Ngọc Hành khó xử, “Tên này không phải là không hay, nhưng Quân Diễm có nghĩ lỡ như đứa trẻ trong bụng ngươi là bé trai thì sao chưa? Một bé trai lại mang tên một loài hoa… Lớn lên sẽ bị cười trêu đó.”

Tô Ngọc Hành có nói vậy cũng không tác dụng, Ngộ Quân Diễm kiên quyết nói: “Con của bổn vương, ai dám chê cười ta cắt lưỡi kẻ đó! Quyết định như vậy đi, dù là trai hay gái đều đặt là Ngộ Kim Tương!”

Tô Ngọc Hành nhìn vẻ mặt vui vẻ của Ngộ Quân Diễm, thở dài, vuốt ve bụng lớn mượt mà của hắn, nói thầm: “Con à, đừng oán phụ thân, cha thật sự đã cố gắng hết sức…”

Ngộ Quân Diễm vì đặt được cho con một cái tên hay mà vui vẻ, ngay cả bụng bị đạp đau cũng nghĩ rằng đứa nhỏ đang vui. Hắn quẳng hết phiền não phát sinh trong đêm ra sau đầu, nằm trong ngực Tô Ngọc Hành ngủ rất ngon.

Hôm sau, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm tìm đến quán trọ Kim Ngôn đã nói. Y tựa như biết trước hai người nhất định sẽ tới, trên bàn đã bày sẵn ba chén trà.

“Kim hộ pháp liệu sự như thần.” Tô Ngọc Hành nhìn chén trà, hàm ý nói.

“Đâu có, đâu có, tại hạ chuẩn bị trước thôi.” Kim Ngôn rót trà cho hai người, nói, “Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của hai vị.”

Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói: “Thanh Y hội các người nếu đã muốn giết chúng ta sao lại không biết chúng ta tên gì?”

Kim Ngôn trả lời: “E rằng huynh đài hiểu nhầm rồi, Thanh Y hội không hề muốn gây bất lợi với hai vị.”

“Ồ?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, “Kẻ ám sát chúng ta đêm qua luôn miệng gọi ngươi là Kim hộ pháp, chẳng lẽ không phải là người của Thanh Y hội?”

“Chúng đúng là người của Thanh Y hội.” Kim Ngôn thở dài, “Việc này nói ra rất dài dòng, kính xin hai vị ngồi xuống nghe ta kể lại từ đầu.”

Kim Ngôn uống một ngụm trà nhuận giọng, rồi mới nói: “Bang chủ Thanh Y hội chúng ta được người trên giang hồ gọi là Thiên Thủ Quan Âm, Phượng Cửu. Lão nhân gia cả đời lăn lộn giang hồ, một tay tạo lên Thanh Y hội, phát triển thành giang hồ đệ nhất đại bang hội. Lão có được một trai một gái. Bình thường… có chút kiêu ngạo. Năm kia, tiểu thư Phượng Châu gả cho tam thiếu gia của Nam Cung thế gia, Thanh Y hội và Nam Cung thế gia kết làm thông gia, từ đây cơn ác mộng bắt đầu.”

Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Nam Cung thế gia là giang hồ đệ nhất thế gia, Thanh Y hội lại là giang hồ đệ nhất hội, hai bên cường mạnh hợp tác, hẳn là chuyện tốt mới đúng, sao lại là cơn ác mộng?”

“Vấn đề nằm ở chỗ tiếng tăm đệ nhất thế gia của Nam Cung thế gia này.” Kim Ngôn thở dài, “Nam Cung thế gia trải qua mấy trăm năm truyền thừa, chỉ nhận đệ tử bản môn, các đại gia chủ cũng là kế nghiệp cha. Nam Cung sơn trang chiếm diện tích ngàn khoảnh ở Giang Nam, đình đài lầu các không chỗ nào không sở hữu, xét về độ rộng lớn, khí thế, thậm chí có thể so sánh với Hoàng Thành. Trái lại, Thanh Y hội chúng ta, Bang chủ không thích phô trương, ngoại trừ các phân đà, từ trước đến giờ tổng đà vẫn luôn là những căn nhà gỗ nhỏ, thậm chí mỗi lần họp chúng ta đều phải chen chúc trong một sân nhỏ chật hẹp.”

Tô Ngọc Hành nói: “Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, sao phải phô trương làm gì?”

Ngộ Quân Diễm thì hỏi: “Cho nên, thiếu gia của các ngươi sau khi nhìn thấy sự xa hoa của Nam Cung thế gia thì… động tâm?”

Khóe môi Kim Ngôn giật giật mấy cái, chậm rãi gật đầu: “Kể từ khi tới Nam Cung thế gia, thiếu gia Phượng Miễn như người mê muội, khuyên Bang chủ không biết bao nhiều lần, một lòng muốn Thanh Y hội giảm nhẹ phần bang phái, thêm khí thế thế gia, đổi Thanh Y hội thành thiên hạ của Phượng thị.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Xem ra bang chủ của các ngươi không đồng ý?”

“Không sai. Bang chủ nói cơ nghiệp của Thanh Y hội là do các huynh đệ cùng nhau gây dựng lên, không phải công lao của một mình Phượng Cửu lão, hôm nay có thể giữ vững cũng không chỉ thuộc về riêng Phượng thị.” Kim Ngôn nói, “Đề nghị của thiếu gia mấy lần bị Bang chủ bác bỏ thậm chí mở miệng răn dạy, theo thời gian, mâu thuẫn giữa cha con bọn họ ngày càng sâu.”

Tô Ngọc Hành không hiểu hỏi: “Phượng Cửu tuổi tác đã cao, chức Bang chủ sớm muộn gì cũng sẽ nhường lại, đến lúc đó sẽ do ai kế thừa?”

Kim Ngôn nói: “Chuyện này Bang chủ đã sớm nói rõ, Bang chủ Thanh Y hội phải giao cho người có năng lực, có thể khiến mọi người phục tùng. Ai có được bản lĩnh này, người đó chính là Bang chủ kế nhiệm.”

Tô Ngọc Hành lại nói: “Trái tim đều làm bằng thịt, bao che khuyết điểm là tình cảm đã có từ trong bụng mẹ, chỉ cần Phượng Miễn nỗ lực, có được chút danh tiếng trong bang hội, chức Bang chủ không phải là vật trong túi rồi hay sao?”

Ngộ Quân Diễm nghe vậy lắc đầu nói: “Nói vậy là sai rồi, chỉ cần không phải là kế nghiệp cha, vị trí Bang chủ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tay người khác. Đối với Phượng Miễn mà nói, đây là uy hiếp rất lớn. Huống hồ…”

Ngộ Quân Diễm liếc nhìn Kim Ngôn, cười nói: “Nghe nói Phượng bang chủ năm nay đã hơn sáu mươi, nhưng sinh lực vẫn dồi dào, sợ rằng thiếu gia kia đợi không được?”

“Chuyện này…” Kim Ngôn không ngờ Ngộ Quân Diễm có thể nói trúng tim đen, ngập ngừng một lát, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài.