Cùng với tiếng gió, một chùm ngân châm bay vào trướng, màu xanh ở đầu mũi châm hiện rõ dưới ánh trăng chiếu vào.
Ám khí có độc!
Ngộ Quân Diễm cởi phăng áo choàng màu đỏ trên người, xoay tròn, châm độc lập tức bị cuốn vào bên trong. Hắn lại dồn nội lực vào lòng bàn tay, bắn châm độc bay ngược trở lại.
Sau mấy tiếng ‘keng’, một người mặc đồ đen bịt mặt xông vào trong trướng, tung chưởng đánh tới bụng cao ngất của Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm cười lạnh, rụt tay vào trong ống tay áo, tung chưởng đấu lại. Nội lực chạm nhau, kẻ nọ bị đẩy lui về phía sau mấy bước, sờ lên ám khí bên hông, lại bị một bàn tay không chút tiếng động giữ ở mạch môn.
“Dừng ở đây được rồi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Người áo đen thấy mình bị đã bị chế trụ, chán nản rũ tay xuống. Ngộ Quân Diễm nhanh nhẹn vung tay điểm lên huyệt vị của kẻ nọ, nhìn kẻ nọ mềm oặt ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Muốn uống thuốc độc tự vẫn? Sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Tô Ngọc Hành kéo khăn che mặt của kẻ nọ xuống – đó là một khuôn mặt trẻ tuổi, ánh mắt bất an lại quật cường nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm. Tô Ngọc Hành nhận ra ả là một thị nữ trong tộc, cười hỏi: “Ngươi cũng là người của thiếu gia?”
Nữ nhân nọ trừng mắt nhìn y, nhưng huyệt đạo đã bị điểm khiến ả không thể lên tiếng. Tô Ngọc Hành lấy một cái nhíp cho vào miệng ả, gắp từ trong kẽ răng ra một viên thuốc màu đỏ. Sát thủ khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều giấu một viên thuốc độc trong miệng, một khi nhiệm vụ thất bại, bản thân bị bắt sẽ lập tức cắn vỡ viên thuốc, nuốt vào, bị trúng độc mà tử vong tại chỗ, tránh để rơi vào kẻ thù rồi chịu sự tra tấn. Cách làm này rất phổ biến ở Nguyên Quốc.
Sau khi lấy viên thuốc độc ra, Tô Ngọc Hành giải huyệt đạo cho ả, để ả có thể nói: “Bây giờ ngươi không cách nào tự sát ngay trước mắt chúng ta được, đừng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi, ngươi không nhanh bằng ta đâu. Cho nên phối hợp với chúng ta, ta hỏi gì, ngươi đáp nấy. Như vậy ngươi bớt khổ, ta bớt lãng phí thời gian, vẹn cả đôi bên, chẳng phải là rất tốt sao?”
“Phí lời với ả làm gì?” Ngộ Quân Diễm không kiên nhẫn nói, “Nói! Rốt cuộc ngươi nhận chỉ thị của ai? Thiếu gia kia là kẻ nào?”
“Quả nhiên ngươi là nam nhân!” Nữ nhân kia nghiến răng nói, “Ta đã sớm nhận ra ngươi có điểm bất thường, lại giả mang thai, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được!”
“Nói nhảm!” Vừa quát, Ngộ Quân Diễm đã rút một con dao nhỏ ra, sau đó là tiếng thét đau đớn của nữ nhân kia – con dao đã xuyên qua mu bàn tay, găm tay ả xuống mặt đất, “Trả lời câu hỏi của ta, nếu không ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy từng ngón tay mình bị ta cắt đứt!”
“Ngươi… Phì!” Nữ nhân kia nhổ nước bọt lên y phục của Ngộ Quân Diễm
Ngộ Quân Diễm cau mày, rút dao ra, nhát dao thứ hai sắp đâm xuống, Tô Ngọc Hành chợt ngăn lại: “Đối xử với nữ nhân nên dịu dàng một chút.”
“Hử? Sao? Thương hương tiếc ngọc hả?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày nhìn Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành cười, móc từ trong ngực ra một bình nhỏ, mở nắp bình, chờ một lát, một con nhện màu rỉ sắt chậm rãi từ trong bình bò lên tay Tô Ngọc Hành. Con nhện to bằng ngón tay cái của Tô Ngọc Hành, khi tám chân xòe rộng thì trông to hơn một chút. Y kéo ống tay áo bên phải của nữ nhân kia lên, đặt con nhện lên cổ tay trắng noãn của ả. Có lẽ trời sinh nữ nhân đều sợ côn trùng, nữ nhân kia vừa rồi còn hung ác, khi nhìn thấy con nhện bò dọc cánh tay mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, run giọng kêu lên: “Lấy ra! Mau lấy nó ra!”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng sợ.” Tô Ngọc Hành không nhanh không chậm nói, “Nhện rất nhát gan, bị giật mình sẽ cắn người. Đúng rồi, ngươi biết nhện cắn thế nào không?”
Nữ nhân vẫn hoảng sợ nhìn con nhện màu rỉ sắt, sợ nó tiếp tục bò lên, vốn không hề nghe lọt tai lời của Tô Ngọc Hành.
Ả phớt lờ không chút ảnh hưởng Tô Ngọc Hành hào hứng nói tiếp: “Sau khi cắn, nhện sẽ truyền độc vào trong cơ thể con mồi, đến khi các bộ phận trong cơ thể con mồi hóa thành nước mới chậm rãi hút nước này vào bụng. Một con nhện nhỏ thế này có thể làm chết một con trâu đó.”
“Đừng… Đừng! Cầu xin ngươi… Bắt nó xuống!”
Tô Ngọc Hành nói: “Ta có thể bắt nó xuống, nhưng còn phải xem ngươi có thể đồng ý điều kiện khiến ta hài lòng không đã.”
Nữ nhân run giọng hỏi: “Điều… Điều kiện gì?”
Tô Ngọc Hành tới gần, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân, trầm giọng nói: “Ta muốn hoàn hồn đan!”
“Chuyện này…” Nữ nhân do dự.
“Ngươi tinh thông độc thuật, hẳn là có thứ đó. Huống hồ cổ độc trên người tộc trưởng nếu như không định kỳ dùng thuốc giải, ông ta đã chết từ lâu rồi, không thể sống đến bây giờ. Thuốc giải của Tô Quả là do ngươi đưa cho ả, có phải không?”
Tô Ngọc Hành thấy ánh mắt nữ nhân kia nhấp nháy, biết tám phần là mình đã đoán đúng. Vì để ả mau thỏa hiệp, Tô Ngọc Hành lấy một cây bút trên bàn, nhẹ đẩy phần đuôi của con nhện, trêu đùa: “Tại sao ngươi không thích nó như vậy? Ngươi xem, đáng yêu biết bao.”
Con nhện bị Tô Ngọc Hành trêu chọc, như có chút bực bội, hai chân trước giơ lên, để lộ răng sắc màu nâu đỏ, tỏ vẻ như muốn nhào xuống. Nữ nhân cảm thấy máu của mình như chảy ngược.
“Ta có! Ta có!” Nữ nhân nức nở hô lên, “Ta sẽ đưa hoàn hồn đan cho ngươi, ngươi mau bắt nó xuống!”
“Rất tốt.” Tô Ngọc Hành hài lòng bắt con nhện lại, theo lời nữ nhân, tìm được hoàn hồn đan trên người ả.
“Ngươi tin ả?” Ngộ Quân Diễm cảnh giác hỏi.
“Đây đúng là thuốc giải?” Tô Ngọc Hành tỏ vẻ tin tưởng hỏi nữ nhân kia, “Ta đoán ngươi không muốn nếm thử cảm giác bị nhện bò khắp người đâu.”
“Là thật! Đó chắc chắn là hoàn hồn đan!” Nữ nhân run giọng trả lời.
“Rất tốt.” Tô Ngọc Hành vung tay lên, một ít bụi phấn hồng bay ra trước mặt nữ nhân kia, ả hít vào, rồi lập tức ngất xỉu. Tô Ngọc Hành nói với Ngộ Quân Diễm, “Giao ả cho Anh Ba là được rồi.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Sao ngươi không hỏi ả về thân phận thật sự của thiếu gia?”
Tô Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ả sẽ nói thật sao?”
Ngộ Quân Diễm ngẫm lại, thấy có lý, nếu nữ nhân kia tùy tiện nói ra một người, bọn hắn cũng không cách nào phân rõ thật giả.
Tô Ngọc Hành nói: “Chúng ta đi nghỉ trước, ngày mai sẽ đưa thuốc giải cho Anh Ba.”
Ngộ Quân Diễm không hiểu hỏi: “Không đi luôn sao?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Quá để tâm chẳng phải cho thấy là có mục đích hay sao?”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu: “Ngươi thật sự là cáo già hiểu rõ hồ ly!”
Ngộ Quân Diễm xoay người trở về giường, lại ngăn Tô Ngọc Hành muốn lên giường cùng.
“Sao vậy?” Tô Ngọc Hành khó hiểu.
“Con nhện kia… lúc nào ngươi cũng mang theo bên mình sao?”
“Đúng vậy.”
“Chỉ có một con?”
“Rất nhiều, có rất nhiều loại.”
Vẻ mặt Ngộ Quân Diễm kháng cự nhìn Tô Ngọc Hành, sau đó chỉ ra phía ngoài, chép miệng: “Tối nay ngươi ngủ bên kia đi.”
“Tại sao?” Tô Ngọc Hành uất ức, đang êm đẹp tại sao y lại bị đuổi xuống giường? Chớp mắt, tự suy đoán ngọn nguồn, rồi nở nụ cười mờ ám, “Quân Diễm, không phải là ngươi… sợ nhện đấy chứ?”
Ngộ Quân Diễm bị y phát hiện ra nhược điểm, ra vẻ thản nhiên hắng giọng nói: “Thứ nhiều chân đó chẳng lẽ ngươi thích được sao?”
Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi ngược lại: “Tay chân của ngươi cũng nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi lại thấy ghét?”
“Ngươi!” Ngộ Quân Diễm nghẹn lời, khinh bỉ lườm Tô Ngọc Hành. Tầm mắt lại lơ đãng liếc về phía nữ nhân đã ngất xỉu, ánh mắt dừng ở cánh tay lộ ra của ả, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
Tô Ngọc Hành nhìn theo tầm mắt của hắn, hỏi: “Quân Diễm, sao thế?”
“Hình xăm trên cánh tay ả… Ta thấy rất quen, nhìn như đã nhìn thấy ở đâu đó.”