Nam Phi

Chương 12




“Ha ha, được lắm, quả nhiên là có sức khỏe hơn người!” Ngộ Quân Diễm vỗ tay mấy cái, mà lúc hắn vỗ tay, sau lưng cũng vang lên một loạt tiếng vỗ tay khác, không giống như tiếng vỗ tay của hắn chỉ thấy hình không thấy tiếng, tiếng vỗ tay kia như dùng hết sức mà vỗ, còn kèm theo tiếng xuýt xoa trầm trồ, trong sân yên tĩnh lại có chút vang vọng.

Nghe thấy tiếng động huyên náo đó, Ngộ Quân Diễm bất mãn nhăn mày.

“Vương phi.” Lý Đại Ngưu đặt hòn đá xuống, cung kính nói với Tô Ngọc Hành, “Thảo dân Lý Đại Ngưu bái kiến Vương phi.” Lần này không cần người khác nhắc nhở đã tự mình hành lễ.

Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành đến, liền cười nói với Lý Đại Ngưu: “Hôm nay ngươi mở miệng vô lễ với Vương phi, đáng bị tội gì?”

Lý Đại Ngưu biết mình không thoát được nạn, cúi gằm đầu nói: “Vương gia nói sao thì làm vậy. Chỉ có điều, mọi việc đều là lỗi của Lý Đại Ngưu, mong ngài không làm khó nương của tiểu nhân!”

Ngộ Quân Diễm nhìn Lý Đại Ngưu hờ hững nói: “Không biết dạy con là lỗi của cha. Ngươi không có phụ thân, mẫu thân là người nuôi dạy ngươi, lỗi của ngươi chính là lỗi của bà ấy, ngươi không biết sao?”

Lý Đại Ngưu mờ mịt nhìn Ngộ Quân Diễm – y thật sự không hiểu.

Ngộ Quân Diễm có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hỏi: “Ngươi biết viết chữ không?”

Lý Đại Ngưu dùng sức gật đầu một cái, khẳng định đáp: “Tiểu nhân biết viết tên của mình!”

Ngộ Quân Diễm tiếp tục lắc đầu. “Bổn vương niệm tình ngươi không có ý xấu, tạm tha cho ngươi lần này, nhưng trách phạt không thể tránh.” Ngộ Quân Diễm nói với Lý Tử bên cạnh, “Thông báo xuống dưới, giữ lại tiền công tháng đầu tiên của y.”

Lý Tử là người thông minh, lập tức hiểu ra ý của Ngộ Quân Diễm, đáp: “Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức thông báo.”

“Tiền công? Tiền công gì?” Lý Đại Ngưu không hiểu hỏi lại.

Ngộ Quân Diễm trả lời: “Ngươi ở lại làm công trong Vương phủ của ta, chẳng phải là có tiền công sao? Nhưng do ngươi bất kính với Vương phi nên tiền công tháng đầu tiên sẽ bị giữ lại, từ tháng thứ hai sẽ trả cho ngươi, đãi ngộ giống như những người làm công khác trong phủ. Lát nữa có sẽ người dẫn ngươi và nương của ngươi về chỗ ở, ăn uống cũng sẽ cùng những người làm khác.”

“Gì cơ?” Hai mắt Lý Đại Ngưu trừng lớn như chuông đồng, “Vương gia có ý gì?”

Ngộ Quân Diễm đau đầu nhu nhu thái dương, ném cho Đào Tử một câu: “Ngươi giải thích cho y đi.” Xong liền đứng dậy rời đi. Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm đi, lập tức chạy đến chỗ Lý Đại Ngưu vẫn đang ngây người quỳ dưới đất, chọc chọc cánh tay của y, hỏi: “Con ong mật đốt mẹ ngươi có phải hình dáng nhỏ nhỏ, còn có màu trắng?”

Lý Đại Ngưu sửng sốt hỏi: “Sao ngài biết rõ như vậy?”

Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Vậy lúc ngươi đi đốn củi trên núi có từng nhìn lấy loài hoa nào màu đỏ, cũng có cả màu trắng nữa, cánh hoa dài nhỏ, giống như móng gà.”

Lý Đại Ngưu gật đầu nói: “Có. Nhưng sao ngài lại biết?”

Tô Ngọc Hành nhếch mép cười không thấy mắt đâu: “Bởi vì ta có tài tiên tri đó nha, ta bấm tay tính ra được, còn tính được ngươi sẽ được giữ lại ở đây làm việc, quả nhiên chính xác.”

“Thật sự… không đúng cho lắm!” Lý Đại Ngưu nói, “Đó là bởi vì Vương gia đã nói trước rồi. Thầy bói không phải sẽ nói trước khi việc xảy ra sao? Mọi việc đều xảy ra rồi, ngài lấy gì chứng minh những lời ngài nói không phải là vì đã nghe được?”

“Ta nói là ta tính toán ra chính là ta tính toán ra, về phần chứng minh thế nào…” Tô Ngọc Hành cười, “Hì hì, thiên cơ bất khả lộ.”

Lý Đại Ngưu nhìn Tô Ngọc Hành bước nhanh rời đi đột nhiên cảm thấy, so với một U An Vương gia khó hiểu cùng với Vương phi càng khó hiểu hơn, chính y mới là người ngốc.

Mẹ Lý đang bất an ngồi trên giường thông qua khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, con của bà bị Vương gia gọi đi rất lâu rồi mà vẫn chưa về. Càng lúc bất an trong lòng bà càng tăng.

“Nương! Nương! Con về rồi đây!”

Tiếng gọi bên ngoài khiến bà phấn chấn, bà nhận ra được đó chính là giọng nói của Lý Đại Ngưu, con trai bà.

Lý Đại Ngưu đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm quần áo và giày vải mới. Mẹ Lý nhìn thấy y, nước mắt lập tức chảy ra, cầm tay y hỏi: “Đại Ngưu, bọn họ không làm khó con chứ?”

“Không có đâu, nương.” Lý Đại Ngưu cười nói, “Hôm nay chúng ta gặp được quý nhân rồi! Vương gia chẳng những không làm khó con, còn nhận con ở lại Vương phủ làm công. Mặc dù tiền công tháng đầu tiên bị giữ lại, nhưng bao ăn bao ở! Nương xem, còn phát quần áo mới cho chúng ta nữa!”

“Được lắm! Được lắm!” Mẹ Lý nghe y nói như vậy, mặt vui như nở hoa, hỏi, “Thế con làm gì trong phủ?”

Lý Đại Ngưu trả lời: “Làm chút việc vặt như bổ củi, gánh nước, không phải việc gì khó khăn.”

“Ừ, vậy thì được.” Mẹ Lý gật gật đầu, không quên dặn dò, “Trong Vương phủ đồ vật nào cũng đều quý giá, lúc con làm việc nhất định phải cẩn thận, không được làm hỏng đồ đâu đấy.”

“Con biết rồi, nương.”

“Lúc làm việc phải chịu khó, chớ sợ khổ.”

“Nương yên tâm, con không sợ khổ, cũng không sợ mệt!”

Một lúc sau, Lý Đại Ngưu cùng người làm khác trong phủ đi ăn cơm. Cơm tối có cháo, bánh bao, cùng mấy món ăn kèm. Lý Đại Ngưu đã bao giờ được ăn ngon như vậy, vừa ngửi mùi đã nhìn không được mà bụng kêu rột rột, khi biết mẫu thân mình cũng được ăn như vậy, không ngừng nói cảm ơn.

Đêm đã khuya, Lý Đại Ngưu đỡ mẫu thân nằm xuống ngủ, bản thân cũng vật xuống giường, mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt nghe ngoài cửa có người gọi: “Lý Đại Ngưu, Lý Đại Ngưu!”

“Chuyện gì thế?” Lý Đại Ngưu ngồi dậy, dụi mắt hỏi.

Giọng nói ngoài cửa đáp: “Vương gia muốn luyện công, sai ngươi cầm binh khí đến hậu hoa viên.”

Lúc này mẹ Lý cũng tỉnh, nghe nói vậy liền nói với Lý Đại Ngưu: “Mau đi, đừng để Vương gia chờ.”

“Vâng!” Lý Đại Ngưu bật dậy, nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, dùng sức vỗ mặt hai cái để bản thân tỉnh táo, mở cửa, đi lấy binh khí, đến hậu hoa viên.

Ngộ Quân Diễm đã ở trong hoa viên, thấy y đến, khẽ cười nói: “Mang thương lại đây.”

Lý Đại Ngưu vội vàng đưa thương cho hắn. Ngộ Quân Diễm một thân Tử y, hai tay cầm thương, lúc vung lên, lúc đâm tới, hình rồng trên thương Ngân Long trong động tác của hắn như một vật thể sống, tựa như lúc nào cũng có thể bay lên chín tầng mây.

Luyện một hồi, Ngộ Quân Diễm lại nói: “Mang kiếm tới!”

Tay vung lên, ném Ngân Long thương tới chỗ Lý Đại Ngưu, Lý Đại Ngưu tiếp được, lại ném trường kiếm tới. Ngộ Quân Diễm tung người nhảy lên, lộn một vòng trên không trung tiếp kiếm, tức thì đường kiếm loang loáng quanh thân người hắn. Lý Đại Ngưu bên cạnh nhìn đến hoa mắt, thốt lên khen ngợi: “Võ thuật của Vương gia thật cao cường!”

Ngộ Quân Diễm luyện kiếm xong, thu trường kiếm, đưa cho Lý Đại Ngưu, nói: “Dâng trà!”

Lý Đại Ngưu vội vàng rót cho hắn một chén trà, Ngộ Quân Diễm nhẹ nhấp một ngụm, đột nhiên gọi: “Lý Đại Ngưu!”

Lý Đại Ngưu vội vàng đáp: “Có tiểu nhân! Vương gia có gì sai bảo?”

Ngộ Quân Diễm liếc mắt nhìn y, chậm rãi nói: “Ban ngày nhiều người, bổn vương không tiện hỏi. Giờ ngươi nói cho bổn vương nghe xem, hiện trạng huyện Trảm Bắc và những chuyện liên quan đến Ngũ Hổ bang kia.”