Nam Phi

Chương 106




Thế nào là không bình thường, Tiểu Hổ Tử không rõ, chỉ là đột nhiên có một ngày gã phát giác Phúc Vương phi điên điên khùng khùng không còn ngốc nữa, cả tác phong lẫn cử chỉ vô cùng ưu nhã, cực kỳ giống một công tử quyền quý có tu dưỡng. Rồi lại có một ngày, Tiểu Hổ Tử phát hiện Phúc Vương phi không điên điên khùng khùng lại biết xem bệnh, hơn nữa những phương thuốc mà y kê không phải là những dược liệu hiếm có khó tìm gì, lại có thể trị được bệnh, chữa thương cho các huynh đệ trong quân doanh. Từ đó về sau, Tiểu Hổ Tử tin chắc chắn rằng, Phúc Vương phi không phải là người bình thường, vì người bình thường sẽ không như vậy. Nhưng với cái đầu của mình, gã nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, chỉ đành làm đúng chức trách, tận tâm tận lực hầu hạ, không cầu công lao. Huống hồ ngày bình thường, mặc dù không được tận mắt chứng kiến Vương gia sủng hạnh Vương phi thế nào, nhưng chí ít ở bên ngoài hai người đều hòa thuận. Thế nào mà đang êm đang đẹp lại nhốt vào đại lao? Chẳng lẽ là có khổ nhục kế gì?

Trong đại lao lúc này, Tô Ngọc Hành không có chút khẩu vị nào, y chỉ ăn mấy miếng, lúc trả bát đũa cho Tiểu Hổ Tử, y làm như lơ đãng mà đột nhiên hỏi: “Ta nghe những người khác gọi ngươi là Tiểu Hổ Tử?”

“Dạ? A, vâng. Tiểu nhân là cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, đói bụng đến khi chỉ còn chút hơi thở yếu ớt thì được Lý tướng quân nhặt về, rồi ở lại trong quân. Thật ra tiểu nhân cũng không biết mình bao nhiêu tuổi rồi, bởi vì năm Lý tướng quân nhặt được tiểu nhân là năm con cọp, cho nên bọn họ gọi tiểu nhân là Tiểu Hổ Tử.” Tiểu Hổ Tử không ngờ Phúc Vương phi lại chủ động nói chuyện với mình, vô cùng vui mừng, lúc vui mừng sẽ nói nhiều thêm. Nhưng Tô Ngọc Hành lại không có tâm trạng nghe gã lải nhải.

“Cho ngươi, cầm lấy mà đi mua rượu.” Tô Ngọc Hành đưa bát cho Tiểu Hổ Tử, đồng thời nhét một thỏi bạc vào trong ống tay áo của gã, “Ta có chút việc muốn nhờ ngươi.”

“Vương phi, tuyệt đối không được!” Tiểu Hổ Tử vừa thấy đồng bạc liền như bị phỏng, vội vàng trả lại cho Tô Ngọc Hành, “Ngài có gì thì cứ căn dặn, nếu có thể, tiểu nhân nhất định đi làm.”

Tô Ngọc Hành thấy gã không chịu nhận đồng bạc, trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng nhìn tiểu tử này có vẻ chất phát, vì vậy nói: “Cũng không phải là chuyện gì gấp gáp. Chờ khi đội ngũ của Vương gia trở về, ngươi tới nói cho ta biết tình hình chiến đấu thế nào, có… ai bị thương hay không.”

Tô Ngọc Hành vốn muốn nhờ Tiểu Hổ Tử giúp mình nhìn xem Ngộ Quân Diễm có bị thương không, nhưng lời nói đến bên miệng lại không sao nói thành lời, cuối cùng chỉ đưa ra lời mập mờ là nhờ gã nhìn xem trong đội ngũ có ai bị thương hay không.

Tiểu Hổ Tử vốn còn đang nghi ngờ, lúc này càng thêm chắn chắn Phúc vương và Phúc Vương phi đang có khổ nhục kế gì đó, nếu không sao Vương phi bị nhốt vào đại lao, lại chẳng chút lo lắng mình sẽ bị trách phạt thế nào, mà chỉ lo lắng Vương gia đánh trận ra sao, vì thế vội gật đầu: “Vương phi yên tâm, có tin tức gì, tiểu nhân khẳng định sẽ chạy tới báo cho ngài biết đầu tiên. Ngài nghỉ ngơi đi, chờ tin tức của tiểu nhân!”

Thái độ nhanh nhẹn dứt khoát làm cho Tô Ngọc Hành kinh ngạc: Tiểu hộ vệ này thật dễ nói chuyện…

Tiểu Hổ Tử như là nhận được nhiệm vụ bí mật, sau khi thấy đại quân của Ngộ Quân Diễm trở về thì chạy khắp nơi nghe ngóng tình hình thương binh, sau đó mượn bóng đêm lén lút chạy đến đại lao, báo cáo lại cho Tô Ngọc Hành.

“Nói vậy, thương vong lần này không lớn.” Tô Ngọc Hành thở phào một hơi, sống lưng thẳng tắp cũng được thả lỏng.

“Đúng vậy, chỉ là một thôn nhỏ, nào phải đối thủ của chúng ta!” Tiểu Hổ Tử đắc ý nói, “Vương gia dẫn binh xông vào, chẳng bao lâu đã bắt được toàn bộ!”

“Thật sao…” Trên mặt Tô Ngọc Hành hiện vẻ thương cảm, “Những tù binh kia… xử trí thế nào?”

“Cũng giống như trước, thanh niên trai tráng và trẻ nhỏ thì giết tại chỗ, những người khác thì bắt giam.”

“Vương gia… quyết định làm như vậy với khắp các thôn làng Tây Ngõa sao?” Tô Ngọc Hành cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu hắn làm thế thì có khác nào đám kỹ binh Tây Ngõa xâm lược, cướp bóc trắng trợn?

“Vương phi? Ngài đang nghĩ gì thế ạ?” Tiểu Hổ Tử thấy Tô Ngọc Hành thừ người, nhỏ giọng hỏi.

“Không, không có gì.” Tô Ngọc Hành hoàn hồn, hỏi, “Hành động phía sau sắp xếp thế nào?”

“Chuyện này tiểu nhân không biết.” Tiểu Hổ Tử nói, “Vương gia vẫn chưa hạ lệnh.”

“Được rồi, ta biết rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi.” Tô Ngọc Hành nói, đứng dậy đi đến giường, nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được: Quân Diễm, ngươi thật sự là người máu lạnh vô tình vậy sao?

Mà lúc này, Ngộ Quân Diễm đang trong doanh trướng, nằm trên giường, dường như rất mệt mỏi mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên bụng đau nhói, Ngộ Quân Diễm vốn ngủ không sâu lập tức bị đau mà tỉnh, khổ sở cuộn người lại, phần lưng cong lên ướt mồ hôi lạnh, làm lớp áo mỏng dính sát vào người.

Một tay Ngộ Quân Diễm đặt lên phần bụng đã nổi lên rõ ràng của mình, thấy dưới tay khuấy động dữ dội, mạnh đến mức ngay cả chính hắn đã trải qua chinh chiến sa trường cũng cảm thấy sợ hãi, sợ đứa nhỏ sẽ xé toạc bụng mình mà lao ra ngoài.

“Kỳ quái… Sao lại thế này… A… Ưm… Lúc mang thai Điềm Mộng cũng không động mạnh như vậy… A! Đau quá…” Ngộ Quân Diễm đau đớn nhưng vẫn cố đè nén tiếng kêu đau của mình, tránh để thủ vệ bên ngoài nghe được, hai tay vuốt ve bụng, nói khẽ, “Con ngoan, đừng động nữa… A… Phụ vương… Phụ vương đau lắm…”

Đáng tiếc, đứa nhỏ trong bụng Ngộ Quân Diễm dường như không để ý đến lời cầu khẩn của hắn, chẳng những không ngừng động, mà còn càng lúc càng đau hơn.

“A… Ừm…” Ngộ Quân Diễm cắn chặt môi dưới để ngăn mình phát ra tiếng kêu đau làm người bên ngoài nghe được. Hắn cảm thấy càng nằm càng đau, vì vậy mà khó khăn chống giường ngồi dậy.

Đang êm đẹp sao lại đau đớn như thế? Đứa nhỏ không có chuyện gì chứ? Ngộ Quân Diễm suy nghĩ miên man, mấy ngày nay liên tục tác chiến, lại giận dỗi với Tô Ngọc Hành, chắc đã làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

Nghĩ như vậy, Ngộ Quân Diễm nhớ đến Tô Ngọc Hành đang bị hắn nhốt trong đại lao. Những lúc thế này, có y bên cạnh, nhất định y sẽ xem mạch cho hắn, biết được nguyên do đứa nhỏ đột nhiên cử động mạnh như vậy, đâu cần hắn phải suy đoán lung tung như bây giờ.

“A… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm cảm thấy bụng mình rất nặng, vừa nặng vừa đau, trên lưng như có một lưỡi cưa sắt đang từ từ cưa xuống người. Hắn cuộn chăn lại, nằm sấp trên chăn, để bụng mình có điểm tựa. Bản thân thì cắn chặt một góc chăn mềm, không để mình phát ra bất cứ âm thanh gì, lặng lẽ nhẫn nhịn từng cơn đau đến như sóng trào.

“A… A a… A!”

Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã phủ kín mặt Ngộ Quân Diễm, làm ướt đẫm phần tóc trên trán hắn, dán lên vầng trán đầy đặn khiến hắn rất khó chịu.

“Đau quá… Bụng đau quá…” Ngộ Quân Diễm âm thầm rên rỉ, “Ngọc Hành… Ta đau quá…”

Tô Ngọc Hành trong đại lao giật mình tỉnh giấc. Gió đêm thổi vào khiến y rùng mình, đưa tay kéo chăn mỏng lên che kín người. Tầm mắt vẫn còn chút mơ hồ, y vừa mơ thấy bóng dáng cao ngạo kia.

Không biết lúc này Quân Diễm đang làm gì, không biết đứa nhỏ có quậy hắn không, không biết…

“Aizz” Tô Ngọc Hành giơ tay lên che mắt mình, muốn che đi bóng dáng kia, nặng nề thở dài, “Nếu ta muốn mang ngươi đi, mang ngươi rời khỏi Vương phủ, đi đến góc bể chân trời, ngươi có nguyện ý không? Có cam lòng không?”

Ngay sau đó lại phát ra một tiếng tự giễu cười: “Sao có thể chứ? Đó chỉ là mơ mộng hão huyền của ta mà thôi.”