Nam Phi

Chương 10




U An quận vương đến phủ ba ngày, quan viên lớn nhỏ khắp Dư Châu đến kín ba ngày, Ngộ Quân Diễm ngày nào cũng bận bịu ứng phó với đám quan viên hoặc nịnh nọt hoặc dò xét, cảm thấy lao tâm phí thần hơn cả ra chiến trường giết địch. Mà Vương phi Tô Ngọc Hành ở Tử Tô điện thì cảm thấy cứ tiếp tục thế này, y sẽ ngốc thật mất.

Ngộ Quân Diễm phái thị nữ của hắn là Đào Tử hầu hạ y. Cô nương kia rất lanh lợi, cũng khiến người ta rất yêu thích, chỉ có điều phẩm vị trang phục thật khiến Tô Ngọc Hành không dám khen tặng. Ngày đầu tiên đến phủ, nàng cho y mặc một bộ trường bào đỏ chót, ngày thứ hai đến phủ, nàng cho y mặc một bộ trường bào màu đỏ hải đường, ngày thứ ba đến phủ, nàng cho y mặc một bộ trường bào màu đỏ nhạt… Tô Ngọc Hành thực sợ thêm mấy ngày nữa, nàng sẽ bắt y mặc y phục màu hồng phấn mất. Cho nên đến ngày thứ tư, mới tinh mơ, nhân lúc Đào Tử vẫn chưa gõ cửa, Tô Ngọc Hành đã lục tủ gỗ của mình, tìm rất lâu mới thấy một bộ y phục màu sắc thanh lịch một chút, vội vàng mặc vào. Đến khi Đào Tử bưng chậu nước rửa mặt vào, chuẩn bị gọi Vương phi rời giường, Tô Ngọc Hành đã thay xong xiêm y ngồi trong phòng đợi nàng rồi.

Hôm nay Ngộ Quân Diễm cũng dậy sớm hơn bình thường, bởi vì Tri châu Trì Úy muốn dẫn hắn dạo chơi. Ngộ Quân Diễm biết, đi đến đất phong, nửa đời sau của mình sợ rằng không thể rời nơi này, sớm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, huống hồ ba ngày nay ở nhà ứng phó với đám quan viên tới lui cũng khiến hắn cảm thấy buồn bực. Đến Tử Tô điện muốn gọi Tô Ngọc Hành dậy sớm chút, không ngờ y đã thay xong y phục, ngồi đó chờ, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết hôm nay chúng ta ra ngoài sao?”

Tô Ngọc Hành không rõ nguyên nhân nhìn Ngộ Quân Diễm một lúc lâu, nhếch miệng cười nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài sao? Được đi ra ngoài rồi sao? A ha ha, tuyệt quá!”

Ngộ Quân Diễm cảm thấy Tô Ngọc Hành hôm nay hoàn toàn khác hẳn với mấy ngày trước, trường bào màu lam nhạt, đai lưng lụa màu xanh thẫm, cổ áo và tay áo thêu tường vân làm điểm nhấn cho y phục có chút đơn điệu, tóc cũng được buộc bằng dây màu lam, cả người tao nhã, thanh thoát.

Ngộ Quân Diễm chỉ búi tóc của Tô Ngọc Hành, cười nói với Đào Tử: “Cách buộc này không giống với tay nghề của ngươi.”

Đào Tử bĩu môi nói: “Hôm nay không biết Vương phi bị làm sao, nô tỳ còn chưa tới gọi, Vương phi đã dậy rồi, còn tự thay quần áo. Vốn dĩ hôm nay nô tỳ đã chọn cho ngài ấy một bộ trường bào màu đỏ tươi cùng với trâm cài tóc san hô tương xứng.”

Tô Ngọc Hành lén liếc y phục trong tay Đào Tử, cảm thấy mình dậy sớm tự tìm quần áo quả là sáng suốt.

Ngộ Quân Diễm nhìn bộ y phục bằng lụa, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng Tô Ngọc Hành mặc vào, khóe miệng co giật vài cái, nén cười nói: “Y phục này rất đẹp, có thể giữ lại để Vương phi mặc.”

Tô Ngọc Hành âm thầm nghiến răng, trách móc: Đẹp thì sao ngươi không mặc đi?

Ăn sáng xong, hai người lên xe ngựa, theo Trì Úy dẫn đường rời Vương phủ.

Diện tích Dư Châu rất lớn, nhân khẩu lại không nhiều, lấy núi Miên làm biên giới chia thành hai huyện nam bắc, phía nam khí hậu ôn hòa, bốn mùa như xuân, phương bắc lại quanh năm mưa lớn, cộng với thời gian trước quan viên địa phương sợ người dân rời đi quá nhiều, không còn người ở lại cho nên cấm người bắc dời đến phía nam, dẫn đến phía bắc núi Miên cường đạo nổi dậy khắp nơi, dân chúng lầm than.

Đương nhiên, những chuyện này Trì Úy không nói cho Ngộ Quân Diễm, bởi vì y không hề dẫn bọn hắn đến phía bắc. Đoàn người theo lộ trình đã lên kế hoạch từ trước mà đi, ngay cả tiếng rao bán hàng bên ngoài cũng dường như là cố ý sắp đặt. Ngộ Quân Diễm mệt mỏi ngồi không ở trên xe ngựa, không chút hào hứng nghe Trì Úy văng nước bọt giới thiệu, chỉ ngóng trông sớm hồi phủ để được thanh tịnh.

Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài lọt vào tai, Tô Ngọc Hành chỉ ra phía phát ra tiếng ồn ào hưng phấn kêu lên: “Chúng ta đi bên kia xem! Qua bên kia được không?”

Ngộ Quân Diễm vốn không thích chỗ náo nhiệt, nhưng ngồi nghe Trì Úy lải nhải đến phát phiền, hơn nữa hắn cũng muốn nhìn xem cuộc sống của dân chúng Dư Châu như thế nào, vì vậy hắn gật đầu, ra lệnh: “Qua bên kia.”

“Chuyện này…” Trì Úy muốn ngăn cản, nhưng dù sao Ngộ Quân Diễm cũng là Vương gia, mệnh lệnh của hắn y đâu thể không nghe. Vì vậy đành thò đầu ra ngoài, cau mày ra lệnh bằng mắt cho hạ nhân, kẻ kia hiểu ý gật đầu, vội vàng đi trước.

Đi đến một ngõ nhỏ, Ngộ Quân Diễm xuống xe ngựa, đi bộ vào trong, tới y quán đang phát ra tiếng ồn ào.

Một nam nhân khôi ngô đang cãi vã với dược đồng của y quán, một bà cụ gầy yếu ngồi trên bậc thềm đá trước cửa y quán.

Dược đồng chống nạnh nói: “Đã nói hôm nay tất cả y quán đều không mở cửa rồi, sao ngươi lại không biết điều như thế. Có chuyện gì thì ngày mai quay lại!”

Nam nhân kia quát: “Bệnh của nương ta không đợi được đến ngày mai! Hơn nữa, ta không dễ dàng gì mới tới được đây, hôm nay ngươi không chữa bệnh cho nương ta, buổi tối bọn ta biết nghỉ ở đâu?”

“Điêu dân! Thật sự là điêu dân!” Trì Úy lắc đầu nói, “Trên đời này lại có người ngang ngược như vậy, bắt y quán phải mở cửa chữa bệnh cho mình, thật sự là không nói lý lẽ!”

Ngộ Quân Diễm không nói gì, Tô Ngọc Hành lại đi tới, ngồi xuống bậc thềm đá cạnh bà lão, hái hai chiếc lá trên cái cây trước cửa y quán, một cái đưa lên miệng mình, một cái đưa cho bà lão, nói: “Cho bà này, ăn đi.”

“Cút ngay!” Nam nhân hét lớn một tiếng, “Tên ngốc nhà ngươi cách xa nương ta ra!”

“To gan!” Trì Úy vội vàng quát, “Dám vô lễ với Vương phi! Người đâu, bắt tên điêu dân này lại cho bản quan!”

Đối với việc bị gọi là tên ngốc, Tô Ngọc Hành dường như không có chút gì là không vui. Trong lúc đặt lá cây ra vào tay bà lão, y đã nhanh tay đặt ngón tay lên mạch của bà, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Nha dịch phía sau Trì Úy nghe lệnh đồng loạt xông lên, vây quanh nam nhân và bà lão ngồi trên bậc thềm muốn bắt bọn họ lại. Bà lão hoảng sợ, vội vươn tay tới chỗ nam nhân, run rẩy kêu lên một tiếng, một đoạn cánh tay của bà từ trong vạt áo rách nát lộ ra, cánh tay sưng tấy, đỏ ửng, phía trên lấm tấm rất nhiều nốt đỏ sậm.

“Nương!”

Nam nhân kia sức lực rất lớn, phất tay tung ra một quyền, một nha dịch bị hắn đẩy ngã, lại một quyền, một nha dịch khác mất thăng bằng mà lui lại phía sau mấy bước.

Tô Ngọc Hành ngăn giữa bà lão và nha dịch muốn bắt bà, cười hì hì nói: “Không được bắt, không được bắt…”

Bọn nha dịch biết mình không thể đụng vào vị Vương phi này, không dám tiến tới, nguyên một đám khó xử nhìn Trì Úy. Trì Úy cũng không ngờ Vương phi điên điên khùng khùng kia lại xen vào, sắc mặt trở nên khó coi, đang muốn mời Vương gia ra mặt, Tô Ngọc Hành lại bỗng nhiên kêu lên: “Ong mật, ong mật, ong ong ong…”

Lời nói như lời đồng dao khiến nam nhân đang đánh lộn với đám nha dịch sửng sốt, y nhìn Tô Ngọc Hành ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết nương ta bị ong mật đốt?”

Lúc này, Ngộ Quân Diễm im lặng từ đầu tới giờ mới không nhanh không chậm nói: “Vô lễ với Vương phi như thế, ngươi ngại đầu trên cổ quá nặng hả?”