Vệ Thanh Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha Bảo, ánh mắt lóe lóe, cũng không trả lời.
Con ngươi thanh lãnh kia liếc mắt một cái không nhìn đến điểm cuối, bên trong không buồn không vui, vô dục vô cầu, tựa như một suối nước trong, thấu triệt thanh u.
Cha Bảo bị hắn nhìn đến không khỏi có chút phát khiếp, ánh mắt người này, làm sao lại lạnh băng như vậy, không có một chút cảm tình.
Tuy rằng băng thanh cao ngạo, có thể làm càng nhiều khách nhân đổ xô vào, theo đuổi cạnh tranh.
Nhưng nếu là lạnh băng quá mức, như vậy còn không phải là dọa khách nhân chạy.
Không được, đây chính là quả trứng vàng, cần phải cẩn thận bồi dưỡng.
Lại nhìn kỹ vải dệt quần áo trên người hắn, tuy rằng không phải đặc biệt đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng không phải người thường có thể mặc.
Lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là sườn phu gia đình giàu có nào, hoặc là tiểu gia?
Càng nghĩ càng có khả năng, nhìn hắn ăn mặc tuy rằng hỗn loạn không chịu nổi, quý khí quanh thân người bình thường không phải có thể so được.
Y dám khẳng định, nam tử này, tuyệt đối không phải phu hầu gia đình bình thường, có khi là từ nhỏ được người nuôi dưỡng.
Phải biết rằng, hiện tại chính là có rất nhiều hộ gia đình lớn sẽ nuôi dưỡng một ít nam tử mạo mỹ từ nhỏ, chờ sau khi thành niên, thu vào trong phòng.
Những người này, từ nhỏ đã bị huấn luyện các loại lễ nghi, kỹ năng, có thể hơn xa người bình thường.
Nếu không phải như vậy, nam tử này làm sao lại có loại con ngươi không buồn không vui, bình tĩnh không gợn sóng như vậy?
Nam tử sau khi biết mình bị đưa tới thanh lâu, người nào không phải đều khóc đến ngươi chết ta sống? Nam tử áo xanh này lại chỉ là rũ mắt, lẳng lặng ngồi ở một bên.
Chẳng lẽ, chủ nhân trước kia của hắn thường xuyên đánh hắn sao?
Không khỏi xẹt qua một mạt đau lòng.
"Có cái gì muốn ăn hay không? Cha Bảo ta đây gọi người đưa lại đây cho ngươi!"
Không có phản ứng!
"Ngươi tên là gì? Nhà ở nơi nào? Trong nhà còn có người nào? Nói với cha Bảo được không?"
Vẫn là không có phản ứng!
Cha Bảo liên tục hỏi mấy câu, Vệ Thanh Dương đều chỉ là lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở nơi đó, rũ mi, cũng không biết có nghe vào lời y nói hay không?
Tiểu quan bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Hắn có thể là người câm hay không?"
"Thôi đi, người câm cái gì? Ngươi mới là người câm, cả nhà ngươi đều là người câm!" Cha Bảo bực bội.
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể sẽ là người câm đâu?
Nhưng nếu không phải người câm, vì sao một câu đều không nói?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu.
Hay là thôi đi, dù sao tương lai còn dài, có thể từ từ dạy dỗ.
Ngay sau đó triệu tới một tiểu thị, chuyên môn hầu hạ ẩm thực cuộc sống hàng ngày của hắn, hầu hạ Vệ Thanh Dương như hoa khôi đầu bảng, có khi còn phải quý giá gấp trăm lần.
"Cha Bảo thấy ngươi cũng có chút mệt mỏi, tắm gội một chút, ăn vài thứ, lát nữa ngươi ngủ sớm một chút đi!"
Nói xong, tay sơn đỏ thẫm kia liền muốn xoa phía sau lưng Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương vội vàng tránh sang một bên, né tránh cái móng vuốt kia.
Cha Bảo nhìn bộ dáng hắn bài xích, cười ngượng ngùng, ngay sau đó rời đi.
Chờ sau khi toàn bộ người trong phòng rời khỏi đây, Vệ Thanh Dương đứng lên, mở cửa sổ ra, lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh sân thanh u, cây cối xanh tươi, trăm hoa khắp nơi, một cái bàn đá, mấy cái ghế đá, còn có một cái xích đu, cùng với một cái đình hóng gió.
Một tia sáng ban đêm chiếu lại đây, làm mọi thứ trông có vẻ tốt đẹp, lịch sự tao nhã, thanh u như vậy.
Chỉ là, thanh âm dâm mĩ xuyên qua sân truyền đến kia, thanh âm cười phóng đãng, làm y nhịn không được nhíu nhíu mày.
Cho dù chưa từng xuất cung, chưa đi đến hồng lâu, nhưng cũng xem qua trên sách một ít.
Nam tử nơi này, đều là tiểu quan tiếp khách.
Nhà có tiền đều có thể tới nơi này tìm hoan mua vui.
Không thể tưởng được, y dĩ nhiên có một ngày, lại có thể lưu lạc đến nông nỗi như vậy, bị người lấy năm trăm lượng bạc bán vào hồng lâu.
Khóe miệng xả ra một mạt cười nhạo.
Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, lâm vào trầm tư.
Bên kia, Cố Khinh Hàn trở lại tửu lầu.
Một trận tìm hiểu mới biết được, Vệ Thanh Dương bị bán.
Vẫn là bị bán với giá năm trăm lượng bạc.
Không khỏi tức giận.
"Nói! Các ngươi bán hắn đi đâu vậy?" Cố Khinh Hàn nắm tay chưởng quầy, trong mắt bắn ra một mạt hàn quang lãnh liệt.
Chưởng quầy có chút không kiên nhẫn, nữ nhân này, sức lực làm sao lại lớn như vậy, đau chết y!
Ăn quỵt của y, không tìm nàng ta tính sổ thì thôi, còn dám chui đầu vào lưới.
Chờ nhìn thấy Cố Khinh Hàn Tu La ác sát, nuốt xuống lời nói trong miệng.
Nữ nhân này, hoàn toàn không có ôn hòa vô hại khi mới gặp, lúc này nàng phóng xuất ra một cỗ sát khí, khí phách quanh thân hồn nhiên thiên thành.
Đáy lòng chưởng quầy run lên, bị khí phách dời non lấp biển này ép tới không thở nổi.
Không dám lại chậm trễ, vội vàng đem hiểu biết của chính mình báo cho nàng.
"Chúng ta cũng không biết hắn bị bán đi đâu, có điều, xem bộ dáng người kia, hình như là cha Bảo ở thanh lâu."
"Cha Bảo ở thanh lâu? Các ngươi bán hắn vào thanh lâu?" trên người lại lạnh vài phần, các nàng dĩ nhiên dám bán hắn vào thanh lâu!
Nếu vừa mới bắt đầu nhìn tư thế của Cố Khinh Hàn chỉ là hơi sợ hãi, vậy hiện tại chính là kinh hãi.
Bởi vì y cảm nhận được sát ý mãnh liệt.
Y dám cam đoan, nếu y nói thêm một câu không tốt nữa, nữ nhân này tuyệt đối dám giết y.
Hạ thấp thái độ, cười lấy lòng: "Chắc là thế, nhưng cũng không nhất định, người kia thoạt nhìn rất đẹp đẽ, hoa quý, thật thà, có lẽ là phu lang của hộ gia đình nào đó cũng không biết chừng!"
Sâu kín nhìn thoáng qua chưởng quầy, đến tận khi xác định nàng ta không nói dối, Cố Khinh Hàn mới vung ống tay áo, trực tiếp rời đi.
Cố Khinh Hàn vừa đi, uy áp trên người đột nhiên biến mất, chưởng tê liệt quầy trực tiếp ngã xuống mặt đất, từng hơi từng hơi hít thở không khí.
Không khỏi nghi ngờ, ban nãy y chính là từ quỷ môn quan đi ra ngoài.
Cố Khinh Hàn sau khi rời khỏi tửu lầu, nhìn người qua đường đi đi lại lại, đáy mắt hiện lên một mạt vội vàng.
Thanh lâu, thanh lâu ở đâu?
Túm bừa một người qua đường: "Bà bà, ngươi biết thanh lâu ở nơi nào sao?"
Bà bà bán đồ ăn sâu kín nhìn thoáng qua Cố Khinh Hàn.
Hiền lành mở miệng: "Tiểu thư a, tướng mạo ngài đàng hoàng, lại trẻ tuổi lực tráng, cưới phu lang không phải rất dễ dàng? Lão bà nói cho ngươi a, nơi đó không phải là nơi dành cho người đứng đắn đến, chỉ có con cái thế gia ăn chơi trác táng mới đi.."
Không đợi bà bà nói xong, Cố Khinh Hàn buồn bực trực, tiếp rời đi, thật dông dài!
Tay lại túm bừa một người qua đường: "Đại thẩm, ngươi biết thanh lâu ở đâu sao?"
"Thanh lâu? Đế đô này có nhiều gia thanh lâu như vậy, ngươi muốn tìm cái nào?"
Cái nào?
Đúng vậy, cái nào a?
Giữ tay đối phương một lúc, trầm mặc không nói gì.
Vậy bắt đầu tìm từ nơi nào a?
Sờ sờ túi tiền trên người, không xu dính túi, ngay cả y phục mặc trên người đều rách nát, cái dạng này vào thanh lâu, không bị người ta đuổi ra ngoài mới là lạ.
Cổ công công lại chết dí ở chỗ nào rồi, thời điểm mấu chốt ngay cả thân ảnh đều không có!
Không được! Hiện tại đi thanh lâu, cũng chỉ có thể bị đuổi ra ngoài, hơn nữa đế đô này nhiều thanh lâu như vậy, muốn tìm một người cũng không dễ dàng, huống chi cô ngoại trừ một khối ngọc bích, cũng không có tín vật khác có thể tượng trưng thân phận của mình, những bá tánh bình dân đó, cũng không có khả năng nhận ra ngọc bích này.
Hồi cung?
Sau khi trở về hoàng cung, sẽ có thể phái người lại đây tìm, chỉ là hiện tại bộ dáng của cô như vậy, có thể đi vào cửa cung sao?
Không được, đi nhìn xem trước, có lẽ thị vệ còn có thể nhớ rõ cô, rốt cuộc cũng là xuất cung lần thứ hai.
Nghĩ xong, mũi chân nhún một cái, trực tiếp chạy về hướng hoàng cung.
Cửa cung.
Thị vệ ngăn Cố Khinh Hàn lại.
"Đứng lại! Người nào? Có lệnh bài không?"
"Lệnh bài không có, nhưng thật ra lại có một khối ngọc bội!"
Dứt lời, Cố Khinh Hàn rút ngọc bích trên người ra.
Thị vệ tiếp nhận, lật ngược trên dưới, nhìn lại nhìn, khối ngọc này ngoại trừ trong sáng long lanh một chút, không có gì khác ngọc bội bình thường a.
Nhìn nhìn lại cách ăn mặc của cô, không khỏi cười nhạo.
"Nơi này là hoàng cung, đi đi đi, đừng ở chỗ này cản trở chúng ta!" Ném ngọc bội cho Cố Khinh Hàn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Cố Khinh Hàn đen mặt, khối ngọc bội này chỉ đế vương của các triều đại mới có, mới có thể mang theo ngọc bội thượng đẳng này, dĩ nhiên bị các nàng ghét bỏ.
Áp xuống lửa giận dưới đáy lòng, trầm giọng: "Các ngươi nhìn kỹ lại xem, khối ngọc bích này là ngọc bội chuyên dùng của đế vương các triều đại Lưu quốc, từ xưa truyền thừa đến nay."
Thị vệ cười nhạo nhìn Cố Khinh Hàn, phất phất tay, thấy không lay chuyển được cô, trực tiếp ném xuống một câu: "Đi thôi đi thôi, hoàng cung không phải loại người như các ngươi có thể vào, đừng si tâm vọng tưởng!"
Cố Khinh Hàn hít sâu, thật muốn xông vào cửa cung.
Nghĩ đến thân phận của mình, trực tiếp xông vào, có thể quá mất mặt hay không? Cô chính là nữ hoàng a, bị người coi như ăn mày cản ở ngoài cửa hoàng cung, nói ra rất mất mặt a!
Huống hồ hoàng cung cũng không phải là có thể tùy tiện xông vào, kiến nhiều còn có thể cắn chết voi đâu.
Nắm chặt ngọc bội trên tay, nhún mũi chân một cái, thân hình chợt lóe, rời khỏi cửa cung.
Thị vệ kia vừa vặn liếc mắt lại đây, nhìn thấy thân ảnh quỷ mị kia của Cố Khinh Hàn, dụi dụi mắt, lại chớp chớp mắt, như gặp quỷ vỗ mạnh một thị vệ khác bên cạnh.
"Ngươi nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Người vừa nãy, thân hình chợt lóe, vù vù một cái, đã không thấy bóng dáng, giống như một trận gió, ngươi nói xem, nàng có thể là quỷ hay không a?"
Một thị vệ khác nhìn về phương hướng y chỉ, trừ bỏ người đi đường tới tới lui lui, cái gì cũng không có.
Không khỏi trở tay vỗ vỗ lưng y, không kiên nhẫn nói: "Ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra?"
Chẳng lẽ y nhìn lầm rồi? Rõ ràng nhìn thấy thân hình nàng ta chợt lóe, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hơn nữa vừa còn cùng y nói chuyện, chẳng lẽ thật là y gặp quỷ?
Không tiếng động cười cười, đoán chừng là ảo giác của y đi, mấy ngày nay thật sự uống quá nhiều rồi, xuất hiện cả ảo giác.
Cười cười, trở về vị trí của mình, chuyên tâm bảo hộ cửa thành..