Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 160: 160: Ba Quý Quân Ở Cùng Một Phòng






Cổ công công nhìn Cố Khinh Hàn đang trầm tư, khom người, không nhịn được đau lòng nói: "Bệ hạ, nếu không, dùng đồ ăn sáng trước, có lẽ bèn nghĩ ra!" Tuy rằng không biết bệ hạ đang suy nghĩ cái gì, nhưng Cổ công công không đành lòng nhìn dáng vẻ trầm tư khó hiểu của bệ hạ.

Bệ hạ nên vui vẻ hạnh phúc, không lo không buồn, sao có thể bị việc vặt khác làm phiền đâu?
Cố Khinh Hàn cảm thấy phiền quát Cổ công công: "Lải nhải, ồn cái gì mà ồn!"
Liếc mắt, nhìn thấy một loạt tiểu thị đứng phía sau Cổ công công, trong tay mỗi người đều có một cái đĩa vàng, trên đĩa hoặc là đồ tẩy rửa, hoặc là long bào, vương miện.

Cố Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã lên cao, quay đầu nhìn Cổ công công phía sau.
"Sao lại không nhắc trẫm thượng triều?"
Cổ công công lấy lòng nói: "Chờ bệ hạ xong việc, lâm triều cũng không muộn, các đại thần sẽ chờ!"
Nhìn phương hướng Kim Loan Điện, khuôn mặt lộ ra một vẻ rối rắm, Thượng Quan Hạo không biết thế nào, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không? Nhưng mà triều đình..
"Bệ hạ, Thượng Quan quý quân có ngài phù hộ, tuyệt đối sẽ không sao, hiện tại Sở đại phu đang ở bên trong chữa trị, trong một lát cũng không ra được, không bằng, bệ hạ dùng bữa sáng trước, quay lại có lẽ Thượng Quan quý quân đã ổn rồi." Cổ công công nở nụ cười tươi, lấy lòng.
Lại nhìn thoáng qua Phượng Loan cung, bị thương nặng như vậy, trong một lát cũng chưa xử lý xong miệng vết thương của hắn đâu nhỉ?
Trầm giọng nói: "Thay quần áo, thượng triều!" Sau khi ném xuống một câu, xoay người bèn đi về phía một tòa cung điện khác bên cạnh Phượng Loan cung.
Cổ công công vội vàng vung tay lên, bảo nhóm tiểu thị đuổi kịp.

Giúp Cố Khinh Hàn rửa mặt thay quần áo.
Đợi tất cả đều chuẩn bị xong, Cố Khinh Hàn mới cất bước đi ra, đi bộ đến điện Kim Loan.
Cổ công công ở phía sau đau lòng mà nhìn Cố Khinh Hàn.

Bệ hạ lại không ăn sáng, đều là do Thượng Quan quý quân, chết rồi thì thôi, còn muốn nửa sống nửa chết, khiến bệ hạ cũng lo lắng theo.


Nếu mà bệ hạ đói lả, hắn bồi thường được sao? Không nhịn được rủa Thượng Quan Hạo ngàn vạn lần ở trong lòng.
Còn chưa tới điện Kim Loan, bèn nghe được các đại thần ngươi một câu, ta một câu, tiếng ríu rít không ngừng, xoay quanh đều là vấn đề khoa cử.
Các đại thần vừa thấy Cố Khinh Hàn tới, vội vàng khom người, quỳ xuống, nghiêm túc mà kính sợ hô to rung trời lên: "Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cố Khinh Hàn ngồi ở trên long ỷ, nhìn xuống đám thần tử màu xanh lá cây phía dưới, nặng nề mà nói: "Đứng dậy đi!"
"Có việc khải tấu, không có việc bãi triều!" Cổ công công như thường lệ kéo dài giọng nói.
Đám thần tử không rõ lý do, từ hơn hai tháng trước, mỗi ngày bệ hạ đều thượng triều, ngoài đoạn thời gian đi biệt viện Tiêu Dao đó, bệ hạ chưa bao giờ chậm trễ thời gian, sao hôm nay lại đến muộn như vậy?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, khom người.
Cố Khinh Hàn ngồi ở trên long ỷ, suy nghĩ lại bay tới Phượng Loan cung.

Nhíu mày, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn khó hiểu.
Rõ ràng hôm đó cô ở trong Phượng Loan cung, câu cuối cùng nghe được chính là Thượng Quan quý quân đang trên đường tới, tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ hậu cung, không có bất kỳ người nào có gan đánh Thượng Quan quý quân thành như vậy, còn là trong tẩm cung của cô, ngoài trừ cô ra.

Cô cũng không có đam mê ở cái phương diện đó nha, nhưng thương tích trên người Thượng Quan quý quân, vừa nhìn đã biết là bị người ngược đãi ở phương diện đó.

Trên người hắn đều là vết thương, những vết thương đó, chỉ bằng đôi tay của cô cũng không thể nào đánh thành như vậy!
Trong đầu, nhớ tới Thượng Quan Hạo, thương tích trên người, bị bỏng, vết thương do roi đánh..
Đột nhiên, mắt Cố Khinh Hàn trừng lớn, nhớ tới chỗ không có gì đặc biệt trên tường bên trái Phượng Loan cung, dường như có một cái cửa đá, nơi đó treo đủ loại dụng cụ tra tấn.
Đúng, chính là dụng cụ tra tấn, lúc ấy lòng cô đang lo lắng cho thương thế của Thượng Quan Hạo, cho nên cũng không hề chú ý.
Trong Phượng Loan cung, sao lại nhiều dụng cụ tra tấn như vậy? Chẳng lẽ Thượng Quan Hạo đã bị những dụng cụ tra tấn đánh sao?

Che ngực lại, trong lòng căng thẳng, những dụng cụ tra tấn đó, biết, không biết, một đống đều khủng bố như vậy, chẳng trách Thượng Quan Hạo sẽ bị đánh thành như vậy!
Là cô đánh sao? Nếu không phải cô, tại sao cơ thể cô lại trần truồng? Tại sao cơ thể cô lại có phản ứng tự nhiên sau khi ân ái? Nếu là cô, tại sao cô hoàn toàn không biết? Nếu không phải cô, sao cô lại biết chỗ đó treo một loạt dụng cụ tra tấn?
Nhíu mày, nhíu chặt mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Bên tai, dường như có âm thanh gì đó vang lên.
Cố Khinh Hàn sửng sốt, nhìn xuống phía dưới.

Đúng lúc nhìn thấy đủ loại quan lại triều đình đang khó hiểu mà nhìn cô, trong mắt có dò hỏi.
Ho nhẹ vài tiếng, che đi xấu hổ: "Vừa mới nói cái gì?"
"Bẩm bệ hạ, tu sửa đê tại sông Nguyên, gần như đã hoàn thành, trước mắt thiếu một chút ngân sách, mong bệ hạ chi ngân sách, sớm ngày hoàn thành nghiệp lớn sông Nguyên." Một quan viên đi ra.
"Chuẩn!" Đơn giản gọn nhẹ đáp một câu.
Cố Khinh Hàn vắt óc, nhớ lại việc ngày hôm qua, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như nhìn thấy Thượng Quan Hạo ở dưới người cô, chớp một đôi mắt ngập nước, sợ hãi kinh sợ khẩn cầu cô.

Cặp mắt kia, có không biết phải làm sao, có bi ai, có bất đắc dĩ, còn có khắc sâu khẩn cầu, dường như người chết đuối muốn bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tại sao? Tại sao trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh này? Nam nhân mang theo nước mắt kia, nam nhân đặt một tia hy vọng cuối cùng ở trên người cô kia, thật sự là Thượng Quan Hạo sao?
Tay càng muốn che ngực lại chặt hơn.

Trong lòng đau quá, cô thật lòng thương dáng vẻ này của hắn, phải sợ hãi như thế nào, bi thương như thế nào, mới có thể khiến một người quật cường trở nên hèn mọn như vậy?
"Bệ hạ, bệ hạ?"
Bên tai vang lên giọng nói nhắc nhở của Cổ công công.


Theo bản năng nhìn về phía Cổ công công.
"Bệ hạ, Lý đại nhân đang bẩm tấu với ngài đấy!"
Cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, lại nhìn thấy toàn bộ đại thần vẫn đang khó hiểu nhìn cô.

Kiềm chế lại tâm trạng.

Phất phất tay, ý bảo nàng nói tiếp.
"Bẩm bệ hạ, năm nay đúng lúc là tuyển tú ba năm một lần, xin hỏi bệ hạ, muốn bắt đầu tuyển tú hay không?" Phía dưới lại có một người đứng ra giữa, khom người bẩm tấu.
Ba năm một lần? Tuyển tú? Tuyển cái gì tú? Người trong hậu cung của cô đều vẫn chưa có cơ hội sắp xếp đi ra ngoài đâu!
"Không cần, năm nay không tuyển!"
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể ạ! Làm sao hậu cung của bệ hạ có thể trống được, mấy tháng gần đây cũng không hề tăng thêm người mới, cần phải làm phong phú hậu cung ạ!" Một lão thần phía dưới, run run rẩy rẩy đứng ở giữa bẩm báo nói, khuôn mặt vô cùng phản đối.
"Đúng vậy, bệ hạ, tuyển tú ba năm một lần, là quy củ tổ tông truyền lại, phương pháp của tổ tông không thể hủy ạ!"
"Bệ hạ, vốn dĩ tuyển tú hơn một tháng trước đã phải bắt đầu rồi, nhưng ngài đi biệt viện Tiêu Dao, các lão thần không liên hệ được với ngài, hiện giờ ngài trở về cung, tuyển tú này vẫn phải tiếp tục ạ!"
"Bệ hạ, mong bệ hạ làm phong phú hậu cung!"
Quần thần phía dưới, một tiếng nối tiếp một tiếng, ồn ào đến mức tâm tình vốn dĩ đã phiền muộn của Cố Khinh Hàn càng thêm phiền muộn.
Cúi đầu quan sát, trên đại điện, gần như mọi người đều đang quỳ xuống, thỉnh cầu tuyển tú, ngay cả đế sư đại nhân cũng quỳ xuống.
"Bệ hạ, mong bệ hạ làm phong phú hậu cung, sớm ngày khai chi tán diệp, tạo phúc cho Lưu quốc ta!"
Mẹ nó, còn khai chi tán diệp, tạo phúc cho Lưu quốc nữa? Coi cô là lợn giống sao?
"Đúng vậy, bệ hạ, bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, lại chưa có nửa người nối dõi, thật sự vô cùng không ổn ạ! Mong bệ hạ lưu lại con nối dõi!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn lập tức tối sầm, những đại thần này, ăn no rửng mỡ sao? Quản sinh hoạt cá nhân của cô thì thôi, còn đòi quản cả con nối dõi của cô? Cô muốn có con hay không, liên quan gì đến các nàng?
"Bẩm bệ hạ, tiên đế năm mười ba tuổi, đã có hai người nối dõi, đến năm hai mươi mốt tuổi, đã có mười tám người nối dòng, mong bệ hạ, tạo phúc cho Lưu quốc ta!"
Mẹ nó, mười ba tuổi đã có hai người nối dõi, vẫn là thiếu nữ chưa vị thành niên nhỉ? Hai mươi mốt tuổi bèn có mười tám người nối dòng, quả thực là lợn giống! Có mười tám con thì ghê gớm sao? Hiện tại toàn bộ Lưu quốc còn không phải chỉ còn lại có bốn con cháu hoàng thất?
Lộ Dật Hiên đứng ngạo nghễ ở một bên, nhìn sắc mặt Cố Khinh Hàn càng ngày càng đen trên long ỷ, nhoẻn miệng cười, cũng đứng ra giữa theo: "Các vị đại thần, bệ hạ tuổi trẻ

Khoẻ mạnh, phúc thọ còn dài, lại là thiên tử một quốc gia, có trời cao phù hộ, con nối dõi sớm muộn gì cũng sẽ có, các vị, không cần lo lắng quá mức!"
Lông mày Cố Khinh Hàn giãn ra một chút, cuối cùng cũng có người nói một câu có lý.

Còn không đợi cô khen, giọng nói ôn nhuận như gió của Lộ Dật Hiên lại vang lên bên tai.
Chỉ nghe giọng nói của nàng chuyển một cái: "Chỉ là, bệ hạ thân là vua của một nước, nếu mà không có người nối dõi, chúng thần cũng sẽ bất an!"
Theo phản xạ, nghe câu nói như thế, lông mày chính là nhăn một cái, tuy rằng không vui, lại tinh tế nhận ra câu này ngầm có ý nhắc nhở.
Đúng vậy, cô là chủ của một quốc gia, nếu mà không có con nối dõi dưới người, những người phía dưới này, đều sẽ muốn làm phản, cho dù không có ý làm phản, cũng sẽ lấy lý do không có nữ nhi, mà sợ hãi trong lòng đối với triều đình.

Đây là Lộ Dật Hiên đang biến tướng nhắc nhở cô sao?
Nhìn Lộ Dật Hiên cười như tắm trong gió xuân, nhìn mặt nàng, phải nhịn không xuống đánh nàng một trận, một nữ nhân, lớn lên xinh đẹp như vậy, đơn thuần chính là đả kích người khác!
Thử nhìn lại một mảng đen nghìn nghịt phía dưới, đều đang thỉnh cầu tuyển tú.
Thôi, nếu mà cô không đồng ý, chỉ sợ những lão thần này, đám thần tử này đều phải tạo phản! Còn không phải là muốn xếp nhi tử của mình vào bên cạnh cô sao? Các ngươi có kế Trương Lương của các ngươi, ta có thang qua cầu của ta!
*Kế Trương Lương ở đây chỉ những mưu kế của Trương Lương, một mưu sĩ nổi danh của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
"Chuẩn!"
Một tiếng chuẩn, phía dưới ồ lên sôi trào một mảng, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vui mừng.

Cố Khinh Hàn ghi tạc toàn bộ khuôn mặt vui mừng của các nàng trong lòng.
Về sau, lại nghe những người đó lục tục khởi tấu, đều là một vài việc không phải lớn lao gì.

Nghe thấy, cô không khỏi lại thất thần.

.