Đôi tay nắm chặt khăn trải giường, siết chặt đến mức sít sao, gân xanh dữ dội nổi lên trên tay.
"A.."
"Đừng như vậy, cầu xin ngài, bệ hạ, thả ta ra đi, cầu xin ngài.."
Nước mắt, một giọt nối tiếp một giọt, trượt khỏi khóe mắt, lăn xuống khăn trải giường.
Kêu khàn cả giọng, khóc lóc xin tha.
Cố Khinh Hàn không thèm đếm xỉa đến nước mắt của hắn, không thèm đếm xỉa đến hắn xin tha, thậm chí càng bạo ngược hơn, ngũ quan vặn vẹo, lườm Thượng Quan Hạo.
Trên tay lại là mấy bạt tay vung ra, thậm chí liên tiếp véo từng cái một trên người hắn.
Sức lực của nàng vốn dĩ đã lớn, lại không lưu tình chút nào véo làn da yếu ớt của hắn, đau đến mức Thượng Quan Hạo hít ngược một hơi khí lạnh, hơn nữa đau đớn trên người từng đợt một như mưa rền gió dữ tấn công đến, cho đến khi khiến Thượng Quan Hạo cảm giác sống không bằng chết.
Nhìn điêu khắc trên đỉnh đầu, trong mắt hiện lên một nỗi bi ai, thê lương..
Thấp giọng nức nở.
"A.."
Ngực đau đớn, nhức nhối một trận, Thượng Quan Hạo đau đến nỗi kêu ra tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy, đáng tiếc, ngoài việc có thể nâng đầu lên một chút, tứ chi làm sao cũng không nhúc nhích được.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Cố Khinh Hàn đỏ lên, giống như bị điên, cầm một cái ngân châm rất dài đâm trên người y, đau đớn truyền đến cơ thể, đau đến mức suýt chút nữa hôn mê.
Ra sức nhúc nhích tứ chi, trên tay, bởi vì cử động quá mức mà bị khóa còng ma sát làm bị thương, máu tươi đầm đìa.
Thượng Quan Hạo hoàn toàn chưa phát giác, vẫn không ngừng giãy giụa như cũ, khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Sau khi Cố Khinh Hàn đâm hắn một lúc, lập tức lại rút ra, ngân châm đâm vào vị trí khác của hắn.
Cái ngân châm kia rất dài, ước chừng phải sáu bảy tấc.
Cầm ở trên tay, đâm một cái xuống, mấy chục cái ngân châm, thẳng tắp chui vào da thịt hắn, lộ ra từng giọt máu tròn xoe.
Dưới thân, đau đớn đợt này càng điên cuồng hơn đợt kia, không có ý định dừng lại mà truyền đến, Thượng Quan Hạo kêu đau, đôi mắt cầu xin nhìn Cố Khinh Hàn: "Đau, đau quá, cầu xin ngài, thả ta ra đi..
Hu hu.."
Y đã đau đến mức cái gì cũng không nói được, chỉ biết xin tha, dưới gối, khăn trải giường bị nước mắt của Thượng Quan Hạo nhiễm đỏ một mảng.
Nhưng hắn xin tha, ngoài khiến Cố Khinh Hàn càng thêm điên cuồng ra, không có một chút hiệu quả.
Thượng Quan Hạo nghiêng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng run lên.
Không được, không thể khóc, không thể cầu xin! Tiểu Lâm Tử chắc chắn còn ở bên ngoài, tiểu Lâm Tử sẽ lo lắng cho y, y không thể khiến tiểu Lâm Tử lo lắng, càng không muốn tiếng cầu xin bị người khác nghe thấy!
Nhưng mà đau quá, thật sự đau quá! Tại sao vẫn chưa kết thúc? Bệ hạ còn muốn bao lâu? Y sắp không chịu đựng được nữa.
Cắn chặt răng, nuốt tiếng khóc thút thít cầu xin, tiếng rên rỉ vào bụng, mặc kệ khóe môi bị thương, bởi vì lần thứ hai bị xé rách, mà chậm rãi nhiễm máu tanh đỏ, nước mắt, vĩnh viễn không ngừng chảy xuống, chảy xuống..
Bên ngoài Phượng Loan cung.
Tiểu Lâm Tử đứng ở xa, một lần nữa nghe được tiếng thét chói tai mang theo thống khổ của công tử nhà mình, trong lòng lại run lên.
Một tiếng này, kêu lớn hơn rất nhiều so vừa tiếng ban nãy, cũng thống khổ nhiều hơn, thậm chí tiếng kêu còn mang theo khóc thút thít, hoảng sợ, tuyệt vọng..
Rồi sau đó, lại nghe được tiếng công tử cầu xin bệ hạ, bên trong xảy ra chuyện gì, y nghĩ cũng có thể nghĩ ra.
Bệ hạ, lần này lại muốn tiếp tục bao lâu mới có thể thả công tử ra? Hu hu..
Sở Dật một bộ bạch y hình trăng non, lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng thoạt nhìn mặt không cảm xúc, nhưng nhìn kỹ là có thể nhìn ra được, lo lắng trong mắt Sở Dật càng ngày càng nhiều.
Tiếng cầu xin của Thượng Quan Hạo, duy trì không ít thời gian, hai người bên trong bởi vì kịch liệt mà vang lên tiếng "bạch bạch", cũng truyền từ Phượng Loan ra bên ngoài.
Sở Dật lo lắng, kịch liệt như vậy, thống khổ rên rỉ như vậy, Thượng Quan quý quân, hắn thật sự có thể chịu đựng được sao? Thai nhi trong bụng, tối nay sẽ phải sảy mất thôi..
"Sở đại phu, có cách nào cứu công tử không, công tử rất khó chịu, ngươi nghe được không, giọng nói của công tử cũng mang theo tuyệt vọng." Tiểu Lâm Tử khóc thút thít đi đến bên cạnh Sở Dật, kéo tay áo y.
"Ta cũng không có cách nào, ngoài được bệ hạ khai ân ra, ai cũng không có cách nào cứu được Thượng Quan quý quân!" Nhíu mày, nàng thật sự là bệ hạ sao?
Nàng rõ ràng không phải bệ hạ, nàng ôn nhu hiền lành, săn sóc bá tánh hơn bệ hạ.
Nhưng mà tại sao cố tình tàn nhẫn với thị quân trong hậu cung như vậy? Tác phong tối nay, hoàn toàn là việc làm tàn bạo trước đây của bệ hạ!
Nàng rốt cuộc là ai? Có phải bệ hạ hay không?
Sở Dật lâm vào trầm tư.
Nếu không phải buổi tối hôm nay xảy ra việc này, thậm chí y nhận định vị bệ hạ này không phải bệ hạ trước kia, nhưng mà hiện tại, y không nhìn thấu, y không biết các nàng có phải cùng một người hay không.
Nếu là cùng một người, tối nay Thượng Quan quý quân sợ là ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi!
Đằng xa, Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh đứng ở nơi đó như cũ, dường như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích, chỉ là pho tượng này, không phải xinh đẹp bình thường, hắn xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, khiến người ta trầm luân.
Mí mắt Vệ Thanh Dương giật giật, nghe Thượng Quan Hạo thống khổ kêu to, rồi sau đó là tiếng vận động kịch liệt giữa người với người truyền ra "bạch bạch".
Bệ hạ sủng hạnh Thượng Quan quý quân, vẫn là lấy loại thủ đoạn này sủng hạnh.
Trong lòng, vừa chua xót, vừa bi thương.
Y không biết tại sao, trong lòng y lại chua xót, y không muốn bệ hạ sủng hạnh người khác!
Nhưng y lại cảm thấy rất bi ai, lúc bệ hạ sủng hạnh người ta, đều là bằng phương thức kịch liệt như vậy, trên đời này có mấy người có thể chịu đựng được đây?
Không, bệ hạ sủng hạnh ai, liên quan gì đến y? Trước kia bệ hạ cũng đối đãi với y như vậy, y nên hận nàng.
Tối nay là Thượng Quan, không chừng đêm mai chính là y!
Những việc ngoài cung, chẳng qua là ngoài ý muốn, bệ hạ tàn bạo như vậy, sao có thể sẽ có tình yêu? Nếu tối nay là y thị tẩm, chỉ sợ "sủng ái" y cũng không thua kém Thượng Quan chút nào đi!
Trong Phượng Loan cung, tiếng cầu xin không còn, chỉ còn tiếng vang "bạch bạch" càng mãnh liệt, còn có tiếng cười to điên cuồng của Cố Khinh Hàn, cùng với..
tiếng rên rỉ của Thượng Quan Hạo bởi vì đau đớn mà thấp giọng phát ra.
Chẳng qua tiếng rên rỉ này rất nhỏ, rất khẽ, khẽ đến mức nếu không chú ý nghe, căn bản không nghe được.
Tiếng rên rỉ này, không hề vui thích, chỉ có thống khổ vô tận.
Trong lòng xẹt qua một nỗi đau lòng, thân mình Thượng Quan quý quân yếu ớt, ở trong toàn bộ hậu cung, là yếu nhất, điểm này ai cũng biết, bệ hạ "sủng ái" Thượng Quan quý quân như thế, hắn có cái may mắn này sao? Đừng có ngày mai tỉnh lại, thì biến thành một bộ xương.
Yên lặng đứng ở nơi đó, nghe nhất cử nhất động bên trong, tiếng Thượng Quan Hạo ẩn nhẫn càng khiến y đau lòng hơn.
Cũng đúng, Thượng Quan Hạo nói như thế nào cũng là hoàng tử của một quốc gia, nhất cử nhất động của hắn đều đại diện cho Bùi quốc.
Giống như y vậy, mặc dù vừa khổ vừa đau đớn, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Ở phía sau Vệ Thanh Dương, còn đứng một tiểu thị mặc thanh y thấp thỏm lo âu, trong tay tiểu thị cầm một chén canh bổ dưỡng, đôi mắt sợ hãi vẫn luôn nhìn Phượng Loan cung.
Nơi đó, có từng tiếng nghẹn ngào, từng tiếng khóc, mặc dù y là người không liên quan, người không quen biết, nghe cũng muốn rơi lệ.
Không nhịn được nhìn về phía Vệ Thanh Dương, do dự mà nói: "Quý quân, Thượng Quan quý quân đáng thương quá, nếu không, chúng ta cứu hắn đi, được không?"
Cứu? Cứu như thế nào? Ngoài phòng có nhiều thị vệ như vậy, còn có Cổ công công canh giữ, hơn nữa người bên trong lại là bệ hạ, ai có bản lĩnh cứu được hắn này? Trừ khi bệ hạ không có hứng thú, chơi chán rồi, hoặc là lương tâm trỗi dậy.
Chẳng qua là muốn bệ hạ lương tâm trỗi dậy, dường như là không thể nào!
Trong Phượng Loan cung.
Thượng Quan Hạo còn đang cắn răng kiên trì, chỉ là có ẩn nhẫn như thế nào, cuồng bạo trên người, một đợt nối tiếp một đợt, đau đến mức y gần như không còn sức lực mà chịu đựng nữa.
Nhắm mắt lại, trượt xuống một giọt nước mắt cuối cùng.
Đột nhiên, chỗ bụng dưới dâng lên một trận cảm giác khác thường, Thượng Quan Hạo kinh hãi, công hiệu của thuốc phát tác sao? Đôi mắt rưng rưng, mê mang mà nhìn Cố Khinh Hàn.
Ngoài ngũ quan vặn vẹo, con ngươi khát máu ra, căn bản không nhìn ra một chút nhu tình, nuốt xuống nỗi bi thương kia, nhìn ra phía cửa.
Trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất lực, Bùi quốc, ca ca, a, ta thật sự có thể về nước sao? Ta không chịu đựng nổi nưa rồi, thật sự không chịu đựng nổi nữa, mệt mỏi quá, tồn tại quá mệt mỏi, quá thống khổ!
Cuộc sống này không thể nào trải qua nữa rồi, cho dù có vượt qua lần này, vẫn còn có lần sau, lần sau nữa, vô số lần, mỗi một lần thị tẩm đều tự nói với mình, lại kiên nhẫn một chút, chỉ cần lại kiên nhẫn một chút thì tốt rồi, nhưng mà kiên nhẫn xong, vẫn lại có lần sau, lần sau cuồng bạo hơn cả lần trước.