Chỉ bạc còn chưa tới nơi, gan bàn tay của nàng ta đã đau xót, trường kiếm đang cầm bịch một tiếng, rơi trên mặt đất, rồi sau đó, chỉ bạc xuyên qua thân thể của nàng ta, vạn sợi xuyên tim, chết giữa chừng.
Vệ Thanh Dương ngước mắt nhìn trên tay Cố Khinh Hàn còn có một cục đá, con mắt nháy nháy.
Chậm rãi đi đến bên cạnh Vãn Dung công tử, ngồi xổm xuống, vuốt phẳng đầu tóc hỗn loạn của hắn, tầm mắt cố định ở thanh đao sâc bén trên ngực hắn, cùng với miệng vết thương trên cổ tay.
Sau một lúc lâu, che ngực lại, sắc mặt tái nhợt mà ngã sang một bên.
"Làm sao vậy?" Cố Khinh Hàn vội vàng kéo hắn lên.
"Vãn Dung, thật, thật sự, không có biện pháp cứu sao?" Vệ Thanh Dương, tuy rằng bên ngoài chưa từng có nhiều cảm xúc dao động, nhưng mà Cố Khinh Hàn nhìn ra được, nội tâm hắn đang mãnh liệt quay cuồng.
So với bất luận kẻ nào, hắn đều bi thương hơn, thậm chí nói thẳng ra, đều không còn thanh lãnh bình tĩnh như bình thường.
Lắc lắc đầu, nặng nề mà thở dài.
Vãn Dung công tử chết, cô cũng rất khổ sở, cho dù đều giết hết những người này, vẫn cứ không ngăn cản được phẫn nộ của mình.
Hoàng hôn, chậm rãi trôi qua, dạo khắp toàn bộ cánh rừng tạo thành một mảng vàng rực.
Ngoài tiếng gió xào xạc ra, toàn trường im ắng, một chút tiếng động cũng không có.
Ám vệ và thị vệ bảo vệ ở bên cạnh, Cổ công công đứng ở một bên, rũ mắt không nói, lo lắng mà nhìn bệ hạ nhà mình.
Mà Vệ Thanh Dương và Cố Khinh Hàn chợt lâm vào trầm tư, cả trái tim, đều đang chìm trong mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày thoáng hiện ra của Vãn Dung.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nhìn thấy hắn và Vệ Thanh Dương hợp tấu cầm tiêu, lần đầu tiên bị kiếm đâm, vì cô cắt cổ tay lấy máu, vì cô, phấn đấu quên mình, chạy đi tìm ám vệ, cuối cùng lại vì cô nhận một đao, còn trẻ đã mất sớm.
Nuốt xuống một mạt chua xót.
"A.."
Lúc Cố Khinh Hàn bừng tỉnh lại, nhìn thấy mọi người đều đang há to miệng, đôi mắt trừng lớn, thân mình ngây ngốc bất động.
Sau đó, bên cạnh Vệ Thanh Dương, càng là kêu thảm một tiếng.
Trong lòng Cố khinh Hàn rùng mình, cấp tốc quay đầu, thấy một màn như vậy khiến tim và gan cô đều nứt, sống không bằng chết!
Chỉ thấy, một sát thủ che mặt vốn dĩ đã ngã vào trong vũng máu, không biết tỉnh lại từ khi nào, hung tợn trừng mắt Cố Khinh Hàn.
Đột nhiên, rút trường kiếm trong tay, hung tợn chém tới trên người Cố Khinh Hàn.
Sát thủ che mặt kia, ở ngay dưới chân Cố Khinh Hàn, lại là nhất thời tập kích ngoài ý muốn, dẫn tới mọi người cho dù có thấy được, trong lúc nhất thời cũng không ngăn cản được, chỉ có thể hoảng sợ nhìn trường kiếm đánh về phía Cố Khinh Hàn.
Ngay cả Vệ Thanh Dương, cùng với Cổ công công đều là trừng mắt thật lớn.
Ngay tại lúc này, Vãn Dung công tử vốn dĩ đã chết kia, không biết từ khi nào, thế mà từ dưới chân Cố Khinh Hàn nhanh chóng bò lên, dùng hết sức lực của mình, từ bên cạnh ôm lấy thích khách che mặt, thẳng tắp lao xuống vách núi.
Vãn Dung công tử không biết dùng bao nhiêu sức lực, thích khách che mặt kia bị Vãn Dung công tử động vào, trực tiếp cùng nhau rơi xuống vách núi.
"A.."
Hai tiếng này là bọn họ truyền tới, tiếng vọng rung trời.
Tất cả mọi việc, chỉ kết thúc trong nháy mắt.
Chờ đến lúc mọi người phản ứng lại, Vãn Dung công tử và thích khách che mặt đã cùng nhau rơi xuống đáy vực.
"A.." Cố Khinh Hàn bạo rống, vọt tới bên cạnh vách núi, con mắt như muốn nứt ra, phun ra một ngụm máu tươi.
Cổ công công khẩn trương, vội vàng nhanh chóng chạy qua, đỡ lấy Cố Khinh Hàn: "Mau đi mời đại phu, mau đi chuẩn bị xe!"
"Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy? Bệ hạ!"
Hai chân Cố Khinh Hàn khuỵu xuống, trực tiếp quỳ trên mặt đất, trơ mắt nhìn vách núi phía dưới.
"Tìm, tất cả đi xuống tìm cho trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cần phải tìm được hắn cho trẫm!"
"Vâng, bệ hạ, thuộc hạ lập tức tìm đường đi xuống!"
Thân mình Vệ Thanh Dương cũng là mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt, một giọt nước mắt nhỏ xuống, sắc mặt trắng bệch mà nhìn vách núi.
Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao, tại sao? Tại sao người chết lại là Vãn Dung?
Y thật vất vả mới có một người bạn, thật vất vả mới có một người có thể xem hiểu tâm sự của y, y còn chưa kịp cùng hắn thắp nến tâm sự suốt đêm, hắn làm sao lại cứ đi như vậy?
Trong mắt, lại là mấy giọt nước mắt chảy xuống.
Duỗi tay lau đi, y khóc, thế mà khóc, ha ha ha..
Y đã hy vọng biết bao, lần này chết chính là mình, mà không phải Vãn Dung, đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đầu choáng váng một cái, trực tiếp ngất đi.
Phía xa, khi Lộ Dật Hiên một bộ bạch y như tuyết, phong trần mệt mỏi chạy nhanh tới, đúng lúc nhìn thấy một màn Vãn Dung công tử rơi xuống vách núi kia, tuy rằng nàng không quen biết Vãn Dung công tử, nhưng nàng cảm nhận được bệ hạ và Vệ quý quân ưu thương, rũ mắt đứng thẳng ở một bên, không nói một lời.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, trong rừng, ngoài mùi máu tươi gay mũi ra, chỉ có tiếng dã thú thỉnh thoảng la hét, cùng với tiếng gió phần phật trên vách núi.
Cổ công công nhìn Cố Khinh Hàn ngồi ở trên vách núi, mở to mắt nhìn bên dưới vách núi, vài lần mấp máy miệng, muốn nói bệ hạ để thái y nhìn xem thân thể trước, rốt cuộc miệng vết thương trên người bệ hạ còn đang đổ máu.
Nhưng nhìn dáng vẻ bi thương của bệ hạ, lại không dám mở miệng.
Chỉ có thể giống như mọi người, đứng ở bên cạnh nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Không biết qua bao lâu, Cổ công công ngẩng đầu, nhìn khi ánh trăng sáng ngời, mới phát hiện, thì ra ánh trăng đã treo trên cao.
Gió, càng lúc càng lớn, thổi lên người, lên mặt phát đau, vội vàng phất phất tay, phân phó thị vệ cầm một cái áo choàng lại đây.
Chậm rãi đến gần bên cạnh Cố Khinh Hàn, ôn nhu nói: "Bệ hạ, ban đêm lạnh, khoác cái áo choàng trước được không?"
Cổ công công nhìn thấy bệ hạ nhà mình không hề trả lời, vội vàng khoác áo choàng ở trong tay lên người Cố Khinh Hàn.
"Bệ hạ, ngài đừng khổ sở, có lẽ bọn thị vệ có thể tìm được Vãn Dung công tử, có lẽ Vãn Dung công tử còn sống đâu!"
Lúc Cổ công công nói những lời này, mọi người đều là lắc đầu, đừng nói vị gọi là cái gì Vãn Dung công tử kia, người vốn đã bị trọng thương, khó có thể giữ lại mạng sống, chỉ nói đến vách núi sâu vạn trượng này, ngã xuống từ nơi cao như vậy, sao có thể còn sống? Vãn Dung này tuyệt đối là chết rồi, có thể tìm được xác hay không còn chưa biết đâu!
Cổ công công có lẽ cũng biết mình nói như vậy, hơi gượng ép một chút, vội vàng lấy lòng xoay chuyển đề tài: "Bệ hạ, Vãn Dung công tử yêu ngài như vậy, hắn cũng không hy vọng ngài khổ sở, nếu ngài quá khổ sở, Vãn Dung công tử cũng sẽ không an tâm!"
Cố Khinh Hàn vẫn là không có phản ứng, Cổ công công còn muốn nói gì, bên tai bèn truyền đến gióng nói trầm thấp của Cố Khinh Hàn.
"Vách núi này gọi là gì?"
Cổ công công sau một lúc lâu ngẩn ra, ôn nhu trả lời: "Bệ hạ, vách núi này gọi là Đoạn Trường nhai!"
Đoạn Trường nhai sao? Thật đúng là làm người đoạn trường, a..
Người Đoạn Trường trên Đoạn Trường nhai!
Sau khi hỏi những lời này xong, Cố Khinh Hàn lại không hề lên tiếng, tận đến khi trời hơi hơi sáng, một tia nắng ban mai rọi lại đây, Cố Khinh Hàn mới đứng lên.
Thu lại bi thương trong mắt, con mắt sắc bén liếc mọi người, cùng với xác chết chồng chất trên mặt đất.
Hàn quang rùng mình: "Cổ công công!"
"Có lão nô!"
"Truyền chỉ lệnh của trẫm, sự việc ám sát lần này, tra thật kỹ càng cho trẫm, một người đều không được lọt, cần phải điều tra ra hung thủ ra tay phía sau màn, trẫm muốn nhổ tận gốc tổ chức của các nàng, băm thây vạn đoạn!"
"Vâng, bệ hạ!"
"Xuống Đoạn Trường nhai, tiếp tục tìm cho trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Vâng, bệ hạ!"
"Truyền chỉ lệnh của trẫm, những việc từ trước tới nay của Lục thượng thư, mọi việc lớn nhỏ, toàn bộ điều tra ra, nếu có phạm pháp, giam cả nhà vào thiên lao cho trẫm!"
Mọi người đều là cả kinh, không rõ bệ hạ tại sao muốn bắt Lục thượng thư để khai đao, nhưng không ai dám mở miệng ở lúc này, Cổ công công càng là vẻ mặt nghiêm lại, cung kính đáp: "Vâng, bệ hạ, lão nô tuân chỉ!"
"Thủ lĩnh ám vệ đâu?"
Đứng ở bên cạnh, một ám vệ hắc y đứng dậy, chắp tay thi lễ: "Bẩm chủ tử, thủ lĩnh ám vệ Ám Bạch thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, hiện giờ đang là toàn lực cứu trị!"
"Ám Hắc đâu?"
"Bẩm chủ tử, phó thủ lĩnh ám vệ cũng là mệnh huyền nhất tuyến (ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào), sống chết không rõ, đang được cứu trị cùng thủ lĩnh Ám Bạch, hiện giờ là do thuộc hạ, Ám Phong tạm thời bảo vệ bệ hạ!"
"Bãi giá hồi cung, chuyện này, trẫm phải nghe các ngươi bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ, người có liên quan, toàn bộ đến Ngự Thư Phòng báo danh cho trẫm đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Cố Khinh Hàn lại lần nữa quyến luyến mà nhìn thoáng qua đáy vực, ống tay áo vung ra, trực tiếp rời đi.
Cổ công công giật mình tại chỗ, bệ hạ không băng bó miệng vết thương trước sao?
Đứng tại chỗ chớp mắt, Lộ Dật Hiên nhìn Cố Khinh Hàn phất tay áo rời đi, trên hàng lông mày như núi xa, hiện lên một mạt trầm tư, ngơ ngẩn nhìn Cố Khinh Hàn dần đi xa..