"Vệ, Vệ quý quân, sao, sao lại là ngươi?" Nạp Lan Văn run run rẩy rẩy, hàm răng lạch cạch, không thể tưởng tượng nổi, nói.
Người trong phòng khách, đều nhìn Vệ Thanh Dương với ánh mắt khiếp sợ, mỹ nam tử thanh lãnh ngạo nghễ này, thế mà là quý quân trong trong cung, nhưng mà quý quân trong trong cung làm sao lại lưu lạc ở bên ngoài? Chẳng trách hắn lớn lên đẹp như vậy!
Vệ Thanh Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua Nạp Lan Văn, giọng nói thanh lãnh chậm rãi vang lên: "Văn vương tới vừa đúng lúc, mong Văn vương lập tức phái người tìm kiếm bệ hạ, bệ hạ ngày đó cũng ở hồ Bích Ba, hiện giờ nhảy xuống hồ Bích Ba, không rõ tung tích!"
"Cái gì, ngày đó hoàng tỷ cũng ở trên thuyền hoa?"
"Không sai, ngày đó bệ hạ cũng ở!"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, nữ hoàng bệ hạ, tới thuyền hoa của các nàng từ khi nào? Các nàng ai cũng không biết, ai cũng không hề nhìn thấy a!
Lục Lao Tô đứng ở một bên càng là khiếp sợ, nhìn tất cả một màn này, vốn dĩ, y còn nghĩ, Văn vương nếu lục soát vị mỹ nhân thanh y này, khẳng định sẽ nhất kiến chung tình, yêu vị mỹ nhân này, hơn nữa rất là tán thưởng hắn, thậm chí phong quan tiến tước, sau đó lại ra sức đánh đại heo béo một trận, từ đây coi nàng ta thành địch.
Không nghĩ tới, mỹ nhân thanh y này, thế mà, thế mà là một quý quân thân phận cao quý, lúc này, toàn bộ kế hoạch định ra đều hỏng hết, hỏng hết rồi!
Đoạn Ảnh ở một bên, thân mình vốn dĩ đã quỳ rạp trên đất, trực tiếp ngã vật ra, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch.
Xong rồi, xong rồi, hắn thật sự là quý quân, quý quân dưới một người, trên vạn người.
Y biết mà, ông trời sao có thể đối tốt với y như vậy đâu? Từ trên trời giáng xuống, thưởng mỹ nam tử lại đây.
Hắn là quý quân, y còn gọi hắn là chính phu đại nhân, hắn có tức giận hay không a? Xong rồi, xong rồi, xong đời!
Nghĩ đến mình vẫn luôn gọi Vệ quý quân là chính phu, vậy không phải là công khai đeo nón xanh ở trên đầu bệ hạ, bôi đen nàng sao? Nếu mà bệ hạ biết, với tính cách tàn bạo của nàng, có thể trực tiếp lăng trì, xử tử y hay không? Nghĩ đến mình bị xử tử, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Nạp Lan Văn thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, bừng tỉnh nói: "Nói như vậy, ngày đó, những người đó, thật ra là muốn đến ám sát hoàng tỷ, sau đó nhận nhầm bổn vương thành hoàng tỷ? Không nghĩ tới, hoàng tỷ thật sự ở trên thuyền hoa, nhưng tại sao nàng không lộ ra thân phận đâu? Không phải các ngươi đi biệt viện Tiêu Dao sao? Sao lại xuất hiện ở trên thuyền hoa?"
Đối với một loạt vấn đề của Nạp Lan Văn, Vệ Thanh Dương cũng không hề trả lời, mà là ngồi xuống ghế chủ vị, tiếp nhận trà nóng tiểu thị dâng lên, nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm.
Chỉ là một động tác uống trà, lại ưu nhã cao quý, mọi người nhìn đến nỗi, tâm viên ý mã (tâm tình không khống chế được).
"Bổn vương đã nói mà, nhân phẩm bổn vương tốt như vậy, sao có thể lại có người tới ám sát bổn vương đâu? Thì ra là ám sát hoàng tỷ, làm hại bổn vương còn bị dọa đến nỗi cho bọn thị vệ bảo hộ tầng tầng ở vương phủ đây!"
"Văn vương không dự định phái người tìm kiếm bệ hạ sao?" Một câu nhàn nhạt của Vệ Thanh Dương vang lên, lập tức kéo suy nghĩ còn đang khoe khoang của Nạp Lan Văn về.
Nạp Lan Văn vỗ đùi, đúng vậy, tung tích hoàng tỷ còn chưa rõ đâu! Nếu mà hoàng tỷ xảy ra chuyện, về sau còn có ai có thể che chở y?
Lập tức cầm một khối lệnh bài đưa cho thị vệ bên cạnh, lệnh thị vệ điều động nhân thủ đi tìm bệ hạ, cũng nói, không tìm thấy cũng đừng trở lại!
Quay đầu, một đôi mắt dung tục nhìn chằm chằm vào Vệ Thanh Dương, ngay cả chớp cũng không chớp một cái, vô thức lau lau nước miếng dính trên khóe miệng, cười hắc hắc không ngừng: "Vệ quý quân, ngài xem, hoàng tỷ vẫn còn chưa trở về, nếu không, ngài vào trong phủ của bổn vương trước, đợi khi tìm được hoàng tỷ lại cùng nhau trở về, hoặc là bổn vương tự mình đưa ngươi hồi cung cũng được!"
Mắt Vệ Thanh Dương liếc xéo Nạp Lan Văn một cái, sau một lúc lâu suy tư, mới gật đầu nhàn nhạt.
Chung quy ở nơi này, dù ít dù nhiều đều sẽ làm người ta chỉ trích.
Nhìn thoáng qua Đoạn Ảnh đã ngất xỉu, nhíu nhíu mày, lại nhìn Lục Lao Tô một cái, không rên một tiếng rời khỏi biệt viện Túy Nguyệt.
Nạp Lan Văn vội vàng sai người chuẩn bị kiệu, đưa Vệ Thanh Dương đến Văn vương phủ.
Rồi sau đó, hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Lục Lao Tô một cái, ai nha, còn tốt, không hề nghe theo lời nói của nàng ta cưỡng chế đi vào lục soát người, bằng không, hình tượng của y ở trước mặt Vệ quý quân đã hoàn toàn mất sạch!
Tận đến khi trừng Lục Lao Tô đến nỗi thân mình như bốc cháy, không dám ngẩng đầu, Nạp Lan Văn mới tung ta tung tăng mà đi theo phía sau Vệ Thanh Dương, ra sức vuốt mông ngựa.
Chờ sau khi tam hoàng nữ kia rút người rời đi, Đoạn Ảnh mới nhảy dựng một cái trên mặt đất, tức giận đến lồi cả gân xanh, nói với thị vệ canh cửa: "Đóng cửa, lão tử hôm nay muốn đánh chuột già!"
Theo một tiếng hét to này của nàng ta, lập tức có vô số thị vệ cầm gậy gộc theo tiếng mà đến.
Lục Lao Tô nhìn thấy cảnh này có chút phát sợ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là nữ nhi của thượng thư, ngươi dám đánh ta?"
"Ngươi là nữ nhi của thượng thư, lão tử lại là nữ nhi của đế sư đây, lão tử sợ ngươi cái lông! Ngươi thế mà dám xúi giục Văn vương tới biệt viện Túy Nguyệt này của ta đòi người, ngươi nên nghĩ đến hậu quả này!"
"Người tới a, đánh cho lão tử, đánh mạnh vào, xảy ra chuyện gì, lão tử chống, không đánh cho nàng ta què, lão tử chặt đứt chân của các ngươi trước!"
Lời vừa mới nói xong, những thị vệ đó đã chen chúc mà đi, trực tiếp đánh trên người Lục Lao Tô, đến tận khi đánh nàng ta đau đến nỗi ngất xỉu đi.
Bên kia.
Một nữ nhân giả trang tiểu tư (người hầu), đi theo một nam tử bạch y như tuyết, ôn tồn lễ độ, nắm tay nhau đi ở trong rừng cây.
Nữ tử rất đẹp, ngũ quan tinh xảo không nhìn ra một chút tật xấu, tuy rằng người mặc trang phục hạ nhân, nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại mơ hồ lộ ra một cỗ tôn quý, không thể xâm phạm.
Mà nam tử bên cạnh nàng, càng là đẹp hơn nàng, thân như ngọc, eo nhỏ nhắn, mặt mày mỉm cười, nhìn rất sáng sủa.
Đột nhiên, nam tử tràn đầy thâm tình nhìn về phía nữ tử nói: "Cố tiểu thư, hiện tại, chúng ta phải đi đâu đây?"
Cố Khinh Hàn thở dài một hơi, cũng không nhìn hắn, mà là nhìn thẳng phía trước, có chút ngưng trọng nói: "Đi đâu cũng đều vô dụng, các nàng là có chuẩn bị mà đến.
Nếu về đế đô, ắt sẽ chặn ở cửa mỗi đường đi, nếu đến thôn nhỏ khác, sợ sẽ là bởi vì ta, toàn bộ thôn bị đồ sát, cho dù tránh ở rừng cây này, bị phát hiện cũng việc là sớm muộn gì, cho nên một lát nữa, tất nhiên sẽ có một hồi đại chiến."
Nói tới đây, Cố Khinh Hàn cười nhẹ nhàng, dừng bước chân lại, yên lặng nhìn Vãn Dung công tử: "Hiện tại, ngươi muốn chạy vẫn còn kịp, đi theo ta, chắc là phải chết không thể nghi ngờ, nếu mà chạy trốn một mình, có lẽ còn có thể sống sót!"
Vãn Dung công tử khẩn trương, vội vàng bắt lấy tay nàng: "Không, ta không đi, ngươi đừng đuổi ta đi được không? Ngươi đã nói, để ta đi theo ngươi!"
"Thật sự, ta không rõ, ngươi tại sao lại muốn đi theo ta? Hai người chúng ta cùng lắm mới quen biết mấy ngày thôi.
Số lần gặp mặt cũng cùng lắm là ba bốn lần, hoàn toàn không cần phải.."
"Vãn Dung biết thân phận của mình hèn mọn, không có tư cách ở bên cạnh Cố tiểu thư.
Nhưng Vãn Dung thật sự không có ý gì khác, Cố tiểu thư có ơn với Vãn Dung, bắt được đêm đầu của Vãn Dung, Vãn Dung tuy là người chốn hồng trần, lại rất coi trọng trong sạch, nếu mất đi trong sạch, Vãn Dung cũng không muốn sống tạm cho qua ngày, đối với Vãn Dung mà nói, ngài chính là ân nhân cứu mạng của Vãn Dung!"
"Chỉ cần Cố tiểu thư an toàn, vượt qua kiếp nạn lần này, Vãn Dung ngay lập tức sẽ đi, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho ngài!"
Nhìn biểu tình lã chã chực khóc của Vãn Dung công tử, Cố Khinh Hàn không tiếng động thở dài một cái ở trong lòng.
Ngươi đối với ta có tình, ta lại đối với ngươi vô tình, cần gì đâu!
Bỗng nhiên, Cố Khinh Hàn rùng mình một cái, nắm chặt cánh tay Vãn Dung công tử, kéo Vãn Dung công tử ra phía sau người, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong rừng trúc.
Trong lòng Vãn Dung công tử ấm áp, cảm giác được người khác che chở thật tốt, tuy rằng thật ngắn ngủi, lại hoặc là, có lẽ sau trận chiến này, y sẽ phải hồn về cửu thiên (chết), nhưng mà y không hối hận, lúc còn sống có thể quen biết Cố tiểu thư, đã là vinh hạnh của y.
Từng đạo sát khí che trời lấp đất tấn công Cố Khinh Hàn, Cố Khinh Hàn nhìn lướt qua, có bốn đạo thân ảnh, nhanh như chớp dương trường kiếm đâm tới.
Lại là nữ tử hắc y che mặt, đệch, cô rốt cuộc đắc tội các nàng chỗ nào? Mỗi ngày đuổi theo cô không bỏ, cô lại dễ bắt nạt như vậy sao? Được thôi, hiện tại, cô xác thật dễ bắt nạt! Ai bảo võ công của cô không hiểu ra sao mất đi đâu?
Đẩy Vãn Dung công tử sang một bên, thân mình linh hoạt, khó khăn tránh đi bốn đạo sát khí này.
Tuy rằng tránh đi một lần, nhưng nữ tử che mặt, "soạt" "soạt" "soạt" kéo trường kiếm trong tay tạo ra mấy đóa hoa kiếm, khi lên khi xuống, khi trái khi phải, duy trì một vị trí, mang theo tiếng gió gào thét, lần thứ hai tấn công đến.
Tuy rằng thân pháp Cố Khinh Hàn linh hoạt, chiêu thức cũng có, nhưng cũng không chịu nổi công kích liên tục không ngừng này.
Bởi vì không có nội lực để chống đỡ, chỉ là dùng mấy chiêu thức, đã có chút thở hổn hển.
Vãn Dung công tử ở một bên khẩn trương nhìn trận đánh, ngay cả môi bị cắn rách, chảy máu đều không biết, ánh mắt di chuyển theo từng động tác của Cố Khinh Hàn.
Trong lòng vô cùng sốt ruột, đều do hắn vô dụng, trước kia sao lại không học một chút võ công? Thân pháp của Cố tiểu thư càng ngày càng chậm, trên người cũng ăn mấy kiếm.
Vậy phải như thế nào mới được?
Trong lúc Vãn Dung công tử sốt ruột, bả vai Cố Khinh Hàn triệt để ăn một kiếm, hầu như đâm xuyên qua..