_Khu chợ Tây An_
Nơi náo nhiệt nhất Tây An về đêm, khu chợ tấp nập người đi, mùi thơm tỏa ra từ các hàng bánh nghi ngút khói.
Trên con sông trải dài từ bìa rừng đến cuối chợ, Y cùng hắn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ.
Dựa người vào lòng hắn, tay trong tay, Y chỉ về phía xa xa rồi cất tiếng.
- Y : Hoàng Thượng, người kia đang bán thứ gì vậy? Rất sáng, người xem.
- Hắn : Cao Đinh, chèo lại gần đó một chút!
...
- Y : Chào lão bà, từ xa đã nhìn thấy những thứ gì đó phát sáng.
Cho ta hỏi chúng là gì có được không?
- Lão bà : Vị khách quan có vẻ từ phương xa đến.
Lão đã ở đây từ rất lâu rồi, thứ mà khách quan đây thấy là đồ vật rất quen thuộc với người ở đất Tây An.
Đây, mời xem!
Bà lão mở mảnh vải che lên, thứ bên trong càng sáng hơn.
- Y : Là vòng ngọc sao?
- Lão bà : Không không, ngọc chỉ dùng cho bật cao quý.
Lão làm gì có gan đến vậy, đây là vòng uyên ương, lão chỉ bán chúng theo cặp mà thôi!
- Y : Vòng uyên ương sao? Tại sao chúng chỉ có màu trắng thế?
- Lão bà : Khách quan nhìn thử, cuối dòng sông này có một cây cầu, đó là cầu Uyên Ương.
Những viên đã trắng này xuất hiện rất nhiều ở nơi đó, gọi là đá uyên ương, cũng chính là thứ làm nên những chiếc vòng này.
Lão đã gặp rất nhiều đôi phu thê mặn nồng, cảnh họ đeo chiếc vòng uyên ương tay trong tay đi dạo trên cầu thật đẹp biết bao.
- Y : Chỉ xuất hiện ở cầu Uyên Ương thôi sao?
- Lão bà : Phải, những chiếc vòng tay này rất đặc biệt.
Hai người yêu nhau, mỗi người đeo một chiếc.
Ban đầu nó vẫn sẽ sáng rực rỡ, về sau nếu càng sáng họ sẽ càng hạnh phúc.
Nhưng nếu một trong hai chết đi rồi, hoặc là tình yêu của họ đã lụi tàn cả hai chiếc vòng sẽ tự vỡ, sau khi vỡ màu trắng của nó sẽ dần tắt đi ánh sáng trở thành màu đen tuyền.
Có thể hiểu như đeo vào rồi, sẽ trói buộc với nhau trong tình yêu, nhưng nếu chịu quá nhiều đau thương, đến lúc không chịu nổi nó sẽ tự giải thoát.
Y trầm ngâm nhìn hắn một lúc, rồi lại lo lắng nhìn bà lão.
Lão chỉ cười phá lên.
- Lão bà : Haha...Đó chỉ là lời kể của mẹ lão lúc còn sống cũng làm nghề này, từ trước tới nay lão chưa từng gặp.
Những cặp phu thê mua vòng từ lão đều rất hạnh phúc, có một số còn quay lại với hai ba đứa trẻ, tay họ vẫn đan vào nhau cùng chiếc vòng uyên ương, họ quay lại cảm tạ lão đó.
Khách quan xem, đó có phải là tình yêu không?
- Hắn : Hay, rất hay! Lão bà đây cho ta hỏi một cặp vòng uyên ương này bao nhiêu lượng?
- Lão bà : Khách quan định mua sao? Thật sự giá không rẻ, khách quan có thể suy nghĩ lại.
- Y : Người định mua thật sao?
- Hắn : Mua!
- Lão bà : Năm mươi lượng bạc, khách quan có mua không?
- Hắn : Cao Đinh...
Bà lão cẩn thận gói một cặp vòng lại bỏ vào một chiếc túi mà đỏ, trên túi còn có hình một đôi uyên ương.
- Lão bà : Đây, chúc cho nhân duyên của khách quan vạn hỷ.
Nếu có dịp sẽ gặp lại lão!
- Y : Đa tạ!
Chiếc thuyền nhỏ lại tiếp tục trôi đi, bà lão thoáng nhìn bóng lưng họ.
Hóa ra là phu phu! Trên thuyền, Y lại ngồi trong lòng hắn.
Tay mân mê chiếc túi đỏ, Y khẽ lay người hắn.
- Y : Hoàng Thượng thật sự sẽ đeo vào sao? Người không được làm mà, không hợp quy củ.
- Hắn : Trẫm là thiên tử, ý muốn của trẫm là thánh ý, trẫm muốn đeo nó.
- Y : Để thần thiếp đeo cho người!
Đôi tay nhỏ cầm lấy tay hắn, mở chiếc túi rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng trắng vào tay hắn.
Nó vẫn chỉ sáng như ban đầu thôi.
- Y : Chiếc còn lại, người định ban cho ai thế? Là Hoàng Hậu Nương Nương sao?
- Hắn : Ở đây chỉ có Nguyệt Nhi và phu quân, không có Hoàng Thượng, không có Quý Phi, càng không có Hoàng Hậu.
Hắn lấy ra chiếc vòng còn lại, tự tay đeo cho Y.
- Hắn : Nhìn xem, rất đẹp đôi!
Ọt...ọt
Hắn ngượng nhìn Y, cười cho qua chuyện.
Y cũng phải bật cười.
- Hắn : Sao chứ? Đẹp đôi thì cũng phải ăn chứ!
- Y : Hoàng Thượng bên kia có mì trường thọ, ngày nhỏ thần thiếp đã từng được ăn.
Người có muốn thử không?
- Hắn : Cao Đinh cập vào bở đi.
- Cao Đinh : Hoàng Thượng những món này không sạch sẽ.
- Hắn : Trẫm là vua, cả thiên hạ này là của trẫm, bá tánh ăn được, thì trẫm ăn được.
...
- Y : Ông chủ cho hai bát mì trường thọ, à một ít thịt vịt nướng nữa!
- Ông chủ : Có ngay! Có ngay!
Gọi thức ăn xong, Y quay sang hắn đang nhìn những cặp phu thê trên cầu Uyên Ương gần đó.
Bước vòng ra phía sau ôm lấy hắn, Y cất giọng...
- Y : Hoàng Thượng, à không...phu quân, đây là đêm vui vẻ nhất của thiếp từ bấy lâu nay.
Thật sự đa tạ người!
- Hắn : Nguyệt Nhi, hãy ở bên trẫm mãi như thế có được không?
- Y : Nhất định!
- Hắn : Lát nữa chúng ta cùng nhau lên đó đi!
- Y : Thần thiếp là phi tần, người cùng Hoàng Thượng lên đó phải là Hoàng Hậu!
- Hắn : Suỵt! Không có Hoàng Thượng thì sao có Hoàng Hậu.Chúng ta...chỉ là đôi phu phu bình thường!
- Ông chủ : Khách quan, mì đã tới rồi đây!
- Y : Đa tạ!
- Hắn : Cao Đinh, sao lại không ngồi?
- Cao Đinh : Hoàng Thượng! Nô tài không dám!
- Y : Cao lão gia mời ngồi dùng bữa cùng phu phu chúng tôi! Ông chủ, một bát mì nữa nhé!
- Cao Đinh : Đa tạ Quý Phi Nương Nương!
- Hắn : Khi trở về lập tức truyền chỉ cho người giữ ngựa, chọn một con thật tốt cho Quý Phi.
Ngày mai cùng trẫm và những người còn lại đi săn.
- Cao Đinh : Quý Phi Nương Nương sao có thể...
- Y : Ta biết cưỡi ngựa mà!
- Cao Đinh : Nô tài tuân chỉ!
...
- Y : A...!no chết đi được!
- Hắn : Trẫm xoa bụng cho Nguyệt Nhi!
- Y : Ấy...Đang ngồi ở nơi đông người!
- Hắn : Trên cầu này họ bận chú ý đến nhau rồi, chẳng ai quan tâm đâu!
- Y : Thôi mà, đừng đùa!
- Hắn : Thật mát mẻ!
- Y : Sau này chúng ta nhất định phải quay lại, để gặp lão bà ấy!
- Hắn : Được!
Dựa đầu lên vai hắn, Y nhắm mắt tận hưởng.
Thật bình yên! Chỉ muốn như thế này mãi, chỉ muốn thời gian ngừng lại.
Vừa ngày hôm qua tuyệt đối không tha thứ, hôm nay lại không nỡ.
Nhưng không được! Hắn năm lần bảy lượt tổn thương Y, phải cho hắn biết tầm quan trọng của Y.
Phải trả đũa một phen! Đưa tay lên ngắt nhẹ mũi hắn, đúng là đồ đáng ghét!.