Nam Phi Nan Vi

Chương 8: Cầu phúc




Từ Bạch Lộ quận về đã gần 1 tháng.

Nguyễn Diệp từ khi có thai cũng rất ít mở miệng, thậm chí tính tình nóng nảy cũng thu liễm rất nhiều.

Chỉ bất quá, ngoại trừ Diệp Mặc, thì rất ít đi lại với người khác.

Tề Tu bị thái hậu kéo đi thăm hỏi đã mấy lần rồi, mặc dù chỉ mới mang thai 4 tháng, nhưng Nguyễn Diệp đã lộ vẻ hoài thai.

Nguyễn Diệp vốn không câu nệ tiểu tiết, lấy cớ trời nóng, thường xuyên không mặc nhiều y phục, lộ ra cái bụng tròn nằm trên cỏ phơi nắng.

Hoàng đế không có biện pháp với hắn, Diệp Mặc khuyên mấy lần cũng vô dụng, nên đành mặc kệ.

Không nghĩ tới, một ngày trời đột ngột đổ mưa, chờ đến lúc Nguyễn Diệp chạy về chỗ ở, đã bị cảm mạo.

Mặc dù nam tử không yếu đuối như nữ tử nhưng dù sao cũng đang mang thai, cho nên đêm đó, Nguyễn Diệp bị sốt cao không lùi.

Suốt đêm kinh động lục cung, hoàng đế tự mình thăm hỏi, bận rộn đến canh tư, bệnh tình cũng không chuyển biến tốt đẹp.

Tề Tu đã ngủ, tỉnh lại biết việc này, nhưng cũng không để tâm, chỉ khi nghe nói Diệp Mặc nhân cơ hội giả vờ cần an ủi trước mặt hoàng đế, bỗng nhiên không hài lòng.

Người đứng đầu lục cung chưa tới, phi tử duy nhất trong cung là lớn nhất, loại chuyện này, Tề Tu không muốn chứng kiến.

Lúc Tề Tu tới, trời đã mờ sáng, còn chưa bước vào cửa cung, đã nghe Diệp Mặc vừa khóc vừa nói, “Nghe nói hoàng thượng lúc nhỏ, từng bị quái bệnh, sau đó hoàng hậu tự thân cầu phúc cho hoàng thượng, hôm nay Nguyễn đệ đệ và tiểu hoàng tử tánh mạng đang nguy kịch, ta thấy không bằng…”

“Phong Cuồng tự nay đã biến thành ao đầm, Mặc phi không nên nghĩ tới nữa.” Tề Tu lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Mặc, nhìn về phía hoàng đế có chút ngây người, lạnh lùng nói, “Hoàng thượng, Nguyễn quý nhân từ nhỏ tập võ, chỉ có chút bệnh nhỏ cũng không là gì, huống hồ nam tử thân cao bảy thước, ở đây khóc khóc lại tăng dương khí, có thể sẽ làm cho Nguyễn quý nhân tăng thêm xui xẻo.”

“Hoàng thượng, Nguyễn quý nhân đã tỉnh.” Trong phòng truyền đến tiếng của tiểu Xoa tử, hoàng đế nhìn thoáng qua Tề Tu, rồi lập tức xoay người vào trong.

Tề Tu nhìn thoáng qua Diệp Mặc, cười nói, “Ngươi nên xem thêm 1 ít tiểu thuyết cung đấu, thứ mưu kế của nữ nhân này, ta đã thấy nhiều hơn ngươi.”

Diệp Mặc nói, “Ngươi đúng là tâm địa độc ác, nếu không phải Nguyễn đệ đệ gặp phải mưa, ta còn nghĩ là do ngươi âm thầm giở trò.”

“Âm thầm giở trò?” Tề Tu đưa tay niết cằm Diệp Mặc, làm hắn bị ép phải ngẩng đầu nhìn y, “Ngươi có thể đi hỏi tiền bối Thư phi nương nương, đôi mắt của hắn, có phải là do hắn cam tâm tình nguyện tự mình động thủ móc ra hay không?” Nói xong liền hung hăng hất tay, Diệp Mặc lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, Tề Tu tiến lên vài bước đem người nâng dậy, cuối cùng còn nhẹ giọng nói bên tai Diệp Mặc, “Dù ta có muốn lấy mạng Nguyễn Diệp, cũng sẽ không ô uế tâm của ta.”

Đang lúc nói chuyện, tiểu Xoa tử vẻ mặt thoải mái đi ra, nhìn thấy hoàng hậu thì cả kinh, sau đó nháy mắt khôi phục khuôn mặt tươi cười nói, “Hoàng hậu điện hạ, đã làm kinh động tới ngài, Nguyễn quý nhân, à không, Nguyễn quân tử đã không có việc gì rồi, hắn nói chỉ cần nắm tay hoàng thượng, cơn sốt này không chừng là có thể lui.”

“Quân tử? Đây là cách xưng hô gì thế này.”

“Bẩm, hoàng hậu, mới vừa rồi Nguyễn quân tử nói, cách gọi quý nhân này âm khí quá nặng, làm tổn thương nguyên khí của hắn, cho nên khẩn xin hoàng thượng sửa lại phong hào trong cung, sau này không gọi quý nhân, mà gọi là quân tử.”

“Quân tử?” Tề Tu cười nói, “Chỉ là cách xưng hô mà thôi, mà hắn cũng canh cánh trong lòng, đừng nói là đổi thành quân tử, dù đổi thành bá vương, đặt sau chữ Nguyễn, cũng không phải đều yểu điệu sao.”

“Hoàng hậu nói rất đúng.” Tiểu Xoa tử hết sức lấy lòng nịnh nọt cười, Tề Tu nhìn thoáng qua, chế nhạo nói, “Không bằng ngươi cũng đi cầu hoàng thượng cho một cái phong hào, đến lúc đó người khác cũng tôn trọng gọi ngươi một tiếng Xoa quân tử.”

Phía sau có người vụng trộm cười, Tề Tu nhìn Diệp Mặc vẫn còn ngồi dưới đất nói, “Vừa đúng lúc, hôm nay ta cũng phải đi thỉnh an thái hậu, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đi cùng ta.”

Vừa dứt lời, đã nghe có người hoảng hốt chạy tới chỗ mình, nhìn lại thì đúng là cung nữ bên cạnh thái hậu, không biết là có việc gì gấp, mà lại bất chấp tôn ti, lập tức hỏi Hoàng thượng ở nơi nào.

Thị vệ không dám ngăn, đành cho tiến vào.

Cung nữ thấy Tề Tu ở đây, liền quỳ xuống, khóc nói, “Thái hậu không ổn rồi, mong hoàng thượng nhanh chóng đến chỗ người.”

Đầu tiên là Nguyễn Diệp, sau đó là thái hậu.

Tề Tu nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, đối phương cũng đang nhìn y.

Có đôi khi quá khôn khéo lại thành sơ hở.

Tới khi Thư phi đi rồi, y chưa từng phấn khởi như vậy.

Kỳ phùng địch thủ, cũng là 1 loại khoái hoạt.

Trong đại điện, hoàng đế cau mày, trà trên tay đã đổi năm lần.

Tề Tu ngồi ở một bên, nhìn về phía Diệp Mặc đang yên lặng rơi lệ.

Bệnh của Thái hậu cũng giống Nguyễn Diệp, đều sốt cao không lùi.

Chứng bệnh này, cùng bênh của hoàng đế năm đó giống nhau như đúc.

Tiểu Xoa tử lại cầm một chén trà nóng, đi đến, sau đó nói nhỏ bên tai hoàng đế, “Hoàng thượng, Ngữ quý… Ngữ quân tử cầu kiến.”

Ngữ quân tử?

Nguyên lai là Ngữ Nhân.

Tề Tu suýt nữa đã quên người này tồn tại, vốn tưởng rằng Thư phi đi rồi hoàng đế sẽ nể tình cũ, ban chút ân sủng cho tên Nguyệt thị này, ai ngờ sau khi có Nguyễn Diệp rồi cả Diệp Mặc, trong lúc nhất thời vốn đã quên mất người này.

Chỉ là, lúc này, hắn tới làm cái gì.

Tề Tu nhìn Diệp Mặc một chút, Diệp Mặc hiển nhiên đang suy đoán.

Sợ rằng, Diệp Mặc ngay cả Ngữ quân tử là ai cũng không biết.

Hoàng đế khoát tay, thở dài nói, “Không gặp, hắn tới làm cái gì.”

Còn chưa nói xong, chỉ nghe thị vệ bên ngoài hô, “Chủ tử, ngài không thể vào đi, đây là Long Dương điện, không được truyền triệu không thể vào.”

Leng keng một tiếng, đại môn bị đẩy ra, Ngữ Nhân mặc y phục trắng, trang phục đạo gia, nhìn thấy hoàng đế liền quỳ xuống, cao giọng nói, “Hoàng thượng, vi thần nguyện ý đi Phong Cuồng tự vì thái hậu và tiểu hoàng tử cầu phúc.”

“Ngươi…”

“Hoàng thượng, bệnh này rất kỳ lạ, vi thần vô năng, nhưng cầu có thể dùng hết sức mình…”

Ngữ Nhân dường như đã chuẩn bị tốt, nói rất lưu loát.

Nhớ tới chính mình năm đó ngay cả nói chuyện cũng chưa từng thì đã 1 mình đi Phong Cuồng tự, Tề Tu đột nhiên cười.

Nguyên lai, không phải mượn đao giết người.

Hắn vốn tưởng rằng có người sẽ đem chuyện lần này đổ cho y, không ngờ chỉ là muốn điệu hổ ly sơn.

Ngây thơ, quá ngây thơ rồi.

Hoàng đế diễn rất hảo, thế cho nên tất cả mọi người tưởng rằng mình y độc sủng, tưởng rằng chỉ cần loại trừ y, thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Tề Tu muốn nhìn, trò hề này tột cùng là muốn diễn như thế nào.

Tề Tu từ chỗ ngồi đứng lên, hoàng đế đang muốn mở miệng, Tề Tu đã quỳ xuống.

“Hoàng thượng, Ngữ quý nhân nói rất đúng, nên có người đi cầu phúc.”

“Tề Tu ngươi…”

“Bất quá, người kia hẳn phải là ta. Phong Cuồng tự nay mặc dù đã thành ao đầm, nhưng năm đó chỉ có vi thần đã được tiên hoàng chuẩn cho đến đó, vi thần nguyện đến miếu cầu phúc, mong Nguyễn quý nhân hạ sinh long tử.”

“Ta nguyện bồi hoàng hậu cùng đi.” Diệp Mặc cũng quỳ xuống, mang theo khóc âm nói, “Ta và hoàng hậu có thể chiếu cố lẫn nhau.”

“Hay là Ngữ quý nhân theo ta đi đi, dù sao Thư phi cũng ở đó, thúc cháu bọn họ đã lâu không gặp rồi, trong một năm này, mong rằng Mặc phi có thể hảo hảo chiếu cố Nguyễn quý nhân, đừng khiến ta thất vọng.”

Nói xong, Tề Tu đứng dậy hướng về phía Ngữ Nhân nói, “Thành tâm làm đầu, ngươi và ta hôm nay phải đi đến đó, ngươi lập tức theo ta đi.”

“Tuân mệnh.”

Hoàng đế không nói được một lời nhìn về phía Tề Tu và Ngữ Nhân đứng dậy rời đi, sau đó nhìn Diệp Mặc nói, “Ngươi cũng nên đi xem Nguyễn Diệp có khá hơn không, Trẫm muốn yên lặng một chút.”

Diệp Mặc cung kính rời khỏi đại điện, hoàng đế than nhẹ một tiếng, hướng về phía sau điện nói, “Phụ thượng, như thế, ngươi yên tâm rồi chứ.”

Phía sau không người nào nói chuyện, chỉ có tiếng thở dài, coi như đáp lại.

===================================================