Gia La Đức nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi ngươi hàm chứa ý cười, giống như đang nói, hoàng thượng, người phải làm thế nào đây?
Thấy quần bị ướt, Kha Phượng Viêm cảm thấy Gia La Đức này rất thú vị. Hắn kéo tay Gia La Đức tới thắt lưng mình, “Ái phi làm ướt quần trẫm, có phải nên làm gì đó hay không?”
Tất nhiên Gia La Đức cũng biết Kha Phượng Viêm đang chỉ cái gì, hắn lập tức vươn tay cởi đai lưng người nọ ra, vừa cởi vừa nhìn Kha Phượng Viêm, không có ý định dừng lại.
Mắt thấy ngoại khố bị cởi xuống, Kha Phượng Viêm nâng cằm Gia La Đức lên, ánh mắt trêu chọc, “Ái phi không định mở miệng nói chuyện à?”
Dứt lời, hắn nhéo lên ngực Gia La Đức một cái, “Hay là định lát nữa rên rỉ?”
“Ha ha!” Gia La Đức ngồi dậy, tiếp tục cởi y sam Kha Phượng Viêm, “Thì ra hoàng thượng đã sớm biết ta có thể nói tiếng Hán!”
“Người hiến cho trẫm, sao có thể không biết nói tiếng Hán!” Kha Phượng Viêm thản nhiên nói, “Tới đây đi, hãy để ta xem thành ý của Khương Hồ đại vương ra sao!”
Gia La Đức nghiêng người về trước hôn Kha Phượng Viêm, môi hắn giống như cơ thể hắn, lạnh tựa băng, khiến Kha Phượng Viêm có cảm giác mình đang hôn một băng nhân.
“Bắc quốc có ba mươi lăm quận, mười hai châu, hoàng thượng muốn bao nhiêu?” Gia La Đức đẩy ngã Kha Phượng Viêm, hỏi.
“Đại vương quý quốc muốn bao nhiêu?” Kha Phượng Viêm vuốt ve thắt lưng người nọ, muốn bức hắn thở dốc.
Gia La Đức chau mày, trong đôi ngươi màu lam thoáng hiện lên một tia ***, “Hai mươi quận, năm châu cạnh Khương Hồ ta!”
Ngay khi Kha Phượng Viêm còn đang nghĩ phân chia như thế không hợp lý, Gia La Đức đã ngồi lên người hắn, “Hơn nữa, sau khi hoàng thượng thống nhất thiên hạ, Khương Hồ và Kha triều sẽ ký điều ước hữu hảo, không xâm phạm lẫn nhau!”
Khương Hồ ở tận biên ngoại, muốn thu phục cũng không phải dễ, cho dù có thống nhất thiên hạ xong rồi mới thu phục Khương Hồ vẫn có chút khó khăn. Hơn nữa, nếu đến ngày thống nhất thiên hạ, Khương Hồ lại đưa một chân vào… như vậy sẽ khó xử lý. Xem ra đại vương Khương Hồ đã tính toán kỹ lưỡng rồi, bọn họ vừa không muốn trở thành kẻ địch của Kha triều, lại vừa muốn sản vật dồi dào của Bắc quốc.
“Nhưng chuyện này đều giao cho một nam phi như ngươi lo liệu à? Xem ra Khương Hồ đại vương cũng có lòng tin với ngươi quá đấy!” Kha Phượng Viêm xoay người đè Gia La Đức xuống dưới, “Hai mươi quận, năm châu đó có vào được miệng Khương Hồ hay không, còn phải xem biểu hiện của ái phi thế nào!”
Gia La Đức nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi ngươi màu lam sâu thẳm, cười khẽ, “Chuyện này thì có đáng là gì!”
Dứt lời, quấn lấy eo Kha Phượng Viêm…
Sau một phen mây mưa, Kha Phượng Viêm nhìn Gia La Đức còn đang trong dư âm ban nãy, hỏi: “Còn đau à?”
Đây là lần đầu của Gia La Đức, cho nên khó tránh chuyện khó tiêu, nhất là Kha Phượng Viêm lại chẳng thương hương tiếc ngọc. Lúc hai người hoan hảo, giống như đang đọ sức cùng nhau, chẳng ai chịu thua ai, nhưng người ở bên dưới vẫn là khó thoát cảnh mệt mỏi.
“Không ngờ hoàng thượng lại dũng mãnh như vậy!” Gia La Đức tựa tiếu phi tiếu nói: “Chẳng lẽ hoàng thượng cũng như thế với Hoàng quý quân sao?”
Nghe tới đó, mặt Kha Phượng Viêm lạnh xuống, “Sao ái phi lại so đo như thế? Chẳng lẽ được trẫm sủng thế còn chưa đủ? Muốn đến thêm một lần?”
“Hoàng thượng đừng nóng, ta chỉ hỏi chút cho biết thôi!” Dứt lời, Gia La Đức cảm thấy mệt mỏi, khép lại đôi ngươi màu lam, giống như muốn ngủ.
Kha Phượng Viêm vỗ lên mông hắn, nói: “Bảo thái giám tắm rửa qua rồi hãy ngủ!”
Gia La Đức cau mày, khó chịu, “Mệt chết được!”
Kha Phượng Viêm vươn ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt của hắn, “Chẳng lẽ ái phi muốn giữ thứ này của trẫm qua đêm sao?”
Câu đó khiến Gia La Đức mở to mắt ra, ngồi dậy, xuống giường, đi tới bên bồn tắm, quay đầu lại nhìn Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng muốn xem ta tắm rửa sao?”
Kha Phượng Viêm chỉnh lại quần áo, đi tới phía sau hắn, phả hơi vào tai, “Nhìn gì chứ? Cùng tắm chung không phải tốt hơn sao?”
Dứt lời, lại cắn lên vành tai hắn một cái, cười lớn, xoay người đi.
Gia La Đức bước chân vào bồn tắm, sờ lại nơi sưng đỏ phía sau của mình, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: Giỏi cho một hoàng đế không biết thương hương tiếc ngọc!
Nhớ tới mấy nam sủng trong phủ, Gia La Đức không bao giờ không thương xót như vậy, không ngờ tới lượt hắn ở phía dưới lại khó chịu như thế. Tuy nhiên, nhớ lại những bá đạo vừa rồi của Kha Phượng Viêm, Gia La Đức nhịn không được, cười ra tiếng, nam nhân này cũng không tệ lắm.
Kha Phượng Viêm trở về Thái Dịch Cung của Mạc Tuyệt, tắm rửa xong, hắn tới tìm y. Nguyên nhân mà hắn tắm rửa, chính là để tẩy đi mùi ban nãy. Ở Khương Hồ, Gia La Đức chỉ là một thế tử? Không giống lắm, ban nãy hoan hảo với hắn ta, hắn biết hắn ta thích nam sắc, nhưng lại không giống như người bị áp. Vậy mục đích mà hắn ủy thân cho mình là gì? Chỉ vì Bắc quốc thôi sao?
Kha Phượng Viêm phát hiện mê điểm của Gia La Đức ngày càng nhiều và một khi hắn không động vào một trong hai người họ, đại vương Khương Hồ sẽ không đưa ra điều kiện, ha ha, đúng là thú vị thật.
Cho đến khi Kha Phượng Viêm đi tới bên giường, Mạc Tuyệt lập tức ngồi dậy, kéo vạt áo Kha Phượng Viêm qua ngửi một hơi. Y chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt đau xót. Nhìn vẻ mặt đó, Kha Phượng Viêm không thốt thành lời.
Mạc Tuyệt cứ nhìn hắn như vậy trong chốc lát, sau đó buông lỏng ra, lấy chăn bao người lại, quay đầu vào trong. Kha Phượng Viêm hít sâu một hơi, từ phía sau ôm lấy Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt gạt tay hắn ra, Kha Phượng Viêm lại ôm lấy, gạt ra, ôm lấy, gạt ra, ôm lấy…
Cuối cùng, Mạc Tuyệt chán ghét.
“Sao hoàng thượng còn muốn trở về?”
“Trẫm nhớ ngươi!”
“Hoàng thượng vẫn chưa phục hồi trí nhớ, sao lại gạt ta?”
“…Vì đó là điều ngươi muốn!”
“Hoàng thượng biết ta muốn gì sao?” Mạc Tuyệt không quay người lại, y vẫn đưa lưng về phía hắn, “Vậy ngươi nói, thứ ta muốn là gì?”
“Tuyệt Nhi đừng càn quấy, đây không phải là lúc giận dỗi!” Kha Phượng Viêm ôm chặt y, “Ngươi cũng biết một ngày ta chưa chạm vào một trong hai người đó, bọn họ cũng không lật bài!”
Cũng không phải Mạc Tuyệt muốn Kha Phượng Viêm thủ thân cho y, dù gì hắn cũng là đế vương, không thể thủ được. Nhưng cho dù như vậy, nơi nào đó trong lòng y vẫn rất khó chịu.
“Người là hoàng thượng, người muốn làm gì không cần phải nói với ta!”
Kha Phượng Viêm biết Mạc Tuyệt đang giận chuyện hắn đụng vào Gia La Đức, tuy hắn biết Mạc Tuyệt đang ghen, nhưng hắn vẫn cảm thấy Mạc Tuyệt có chút tùy hứng, hắn là đế vương, những người hắn phải chạm vào có rất nhiều.
“Vậy ngươi làm thế này là sao?” Kha Phượng Viêm muốn Mạc Tuyệt quay mặt ra, nhưng Mạc Tuyệt không nghe.
“Ngươi đang giận trẫm, từ lúc Ương Thương chết tới giờ, ngươi luôn như thế!” Kha Phượng Viêm vốn không định nhắc tới chuyện này, nhưng dáng vẻ bướng bỉnh của Mạc Tuyệt khiến hắn khó chịu.
“Chuyện gì trẫm cũng theo ngươi, ngươi muốn xuất cung, trẫm cho ngươi xuất cung, ngươi muốn nhận nuôi cốt nhục của Ương Thương trẫm cũng cho phép, ngươi còn bất mãn gì nữa chứ?” Kha Phượng Viêm kéo mạnh mặt Mạc Tuyệt qua, nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương của Mạc Tuyệt.
“Trẫm biết trẫm đã phụ ngươi, tình cảm năm đó giữa trẫm và ngươi trẫm không nhớ rõ, nhưng trẫm cũng đã yêu ngươi thêm lần nữa, còn chưa đủ sao?” Kha Phượng Viêm đưa tay vuốt ve hai má Mạc Tuyệt, “Sao ngươi cứ nhớ mãi chuyện ngày xưa, quên hết tất cả không được sao?”
“Sao có thể giống nhau!” Mạc Tuyệt cắn cắn môi dưới, đáp lại.
“Tuyệt Nhi!” Kha Phương Viêm nghiến răng, thốt ra một câu, “Trẫm đã đủ sủng ngươi rồi!”
Câu này, Mạc Tuyệt nên đáp lại sao đây? Sao Mạc Tuyệt có thể nói y là nam nhân, thứ y cần không phải là sủng ái mà là một người yêu mình, là một người có thể cùng mình đi suốt quãng đời còn lại!
“Thần biết hoàng thượng sủng ái thần!” Mạc Tuyệt nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt buồn ảm đạm, “Thần có thể nhịn nhìn hoàng thượng phong tân phi, thần cũng có thể nhịn nhìn hoàng thượng sủng ái nam nhân, nữ nhân, cái gì thần cũng có thể nhịn!”
“…Ai!” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi.
“Thần sẽ làm tốt một Hoàng quý quân, làm tốt người đứng đầu hậu cung, thần biết hoàng thượng đã chán ghét thần rồi!”
“Trẫm nói có hơi nặng lời, là trẫm không phải!” Kha Phượng Viêm nhớ tới những ngày thái hậu mất, Mạc Tuyệt luôn ở cạnh mình, lòng hắn mềm xuống.
“Trẫm cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, quên mất một khoảng thời gian ở cùng ngươi, luôn khiến trẫm không thoải mái!”
Mạc Tuyệt quay mặt đi, không nhìn hắn.
Kha Phượng Viêm biết Mạc Tuyệt còn đang tức giận, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng chỉ đành ôm chặt y.
“Đừng tùy hứng vậy nữa, chuyện Ngọc Sương, Ngọc Băng, trẫm vẫn chưa truy cứu!”
Nhắc tới Ngọc Băng, Ngọc Sương, Mạc Tuyệt quýnh lên, “Không thể để họ tịnh thân!”
“Những chuyện đó trẫm đều theo ngươi, Tuyệt Nhi, ngươi nói cho trẫm biết, cuối cùng thì ngươi muốn cái gì?”
Mạc Tuyệt há miệng, không nói được lời nào. Đúng vậy, mình đã cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng nhiều năm như vậy, sao giờ lại nhịn không nổi nữa?
“Đừng nhớ Ương Thương nữa!” Kha Phượng Viêm hôn nhẹ lên môi Mạc Tuyệt, “Trẫm cho phép con hắn sống, đã là phá lệ khai ân lắm rồi!”
“Hoàng thượng, trước giờ người ta nhớ chỉ có một!” Mạc Tuyệt nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu, bảo: “Cuối cùng cũng chỉ là tham vọng xa vời!”
“Không phải trẫm luôn ở bên ngươi sao?” Kha Phượng Viêm thấy Mạc Tuyệt đau lòng, hắn cũng không thoải mái, “Nhưng, Tuyệt Nhi, ngươi phải biết rằng, cho dù lúc đó trẫm không mất trí nhớ, tất cả cũng sẽ không giống như trước đây, dù sao thì trẫm cũng là người đứng đầu một quốc gia!”
Một câu đánh thức Mạc Tuyệt, nếu như hắn không mất trí, hắn cũng sẽ như thế, vì đó mới là một người thích hợp ngồi trên long ỷ.