Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 62: Nỗi đau roi trúc




Thị vệ cầm roi trúc nhìn Kỳ Cảnh, do dự, dường như đang chờ chỉ thị.

“Đánh!” Nghe được câu nói lạnh lùng ấy, Chúc Liên rùng mình.

“Bệ hạ, điện hạ là Văn quân, thuộc hạ…” Dứt lời, quỳ xuống, “Theo cung luật của Kỳ triều, thị vệ không được dụng hình với hậu phi!”

Chúc Liên ngẩng đầu lên nhìn thị vệ có khuôn mặt búp bê đó, phát hiện rất quen.

“Hình Liêm, ngươi lôi thôi quá rồi đấy!” Nhưng ngẫm lại, Kỳ Cảnh cũng không muốn để ai đụng vào người kia, nên hắn sai Hình Liêm mang roi tới, quất cho Chúc Liên một roi.

“A…” Chúc Liên hô khẽ một tiếng, không hề cầu xin.

Sơn Trúc ở một bên bị giữ chặt giận đỏ mắt, hô: “Các ngươi dám đối xử với điện hạ như thế, bệ hạ của chúng ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Lúc roi thứ hai giáng xuống, y phục xanh biếc của Chúc Liên đã bị cắt qua, lộ ra làn da trắng nõn.

Nước mắt chảy xuống, nhưng y lại cắn môi không nói tiếng nào. Hiện tại, Chúc Liên không còn là một người hay sợ sệt nữa, y rất quật cường. Chúc Liên không cầu xin, Kỳ Cảnh cũng không ngừng lại. Quất roi lên người Chúc Liên, nhìn vẻ mặt thống khổ, nghe tiếng rên đau đớn của y, Kỳ Cảnh lấy roi nâng chiếc cằm đã ướt đẫm mồ hôi của Chúc Liên lên, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước, “Ngươi cho là ngươi chết đi sẽ xong chuyện?”

“Ta cũng không muốn chết…” Chúc Liên thốt ra một câu đứt quãng, “…Là bệ hạ không cho ta đường sống…”

“Hừ, vẫn chưa chịu nói à?” Khuôn mặt Kỳ Cảnh dần dần phóng đại trước mặt Chúc Liên, cuối cùng dán lên đôi má y, một động tác thật thân mật, nhưng lại không thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

“…Ta nói bệ hạ cũng không tin, chắc là bệ hạ cũng đã có tính toán trong lòng rồi đúng không?” Chúc Liên cảm nhận được hơi ấm trên mặt mình, dường như y rất muốn hấp thu nó.

Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai y, “Ta xem ngươi có thể chịu được bao lâu!”

Lại một roi giáng xuống, Chúc Liên đã không còn sức chống đỡ thân thể mình.

Sơn Trúc vẫn đang không ngừng giãy giụa, “Các ngươi không được đánh điện hạ!”

Hình Liêm cũng ở cạnh bên khuyên nhủ, “Hoàng thượng, dù gì thì điện hạ cũng là Văn quân, tân sủng của người…”

Hình Liêm biết ở trong lòng Kỳ Cảnh, Chúc Liên rất đặc biệt, hắn không muốn đắc tội Chúc Liên, lỡ như sau này Kỳ Cảnh hối hận, người lại chết rồi, người gánh họa chắc chắn là hắn – kẻ có mặt ở hiện trường! Nhưng nếu như hôm nay hắn cứu Chúc Liên, sau này… Nhất định rất có lợi.

Kỳ Cảnh vung một roi về phía Hình Liêm, tất nhiên là không nhẹ, Hình Liêm văng ra rất xa.

“Hình Liêm, tự đến hình bộ chịu phạt đi!” Kỳ Cảnh lại quay qua nhìn Chúc Liên, đưa tay chạm nhẹ vào làn da vì bị đánh mà lộ ra ngoài, “Vẫn không chịu nói à?”

“…Bệ hạ!” Chúc Liên chớp chớp đôi mắt rưng rưng, mím môi, nói: “Hôm nay cho dù người có đánh chết ta cũng vô dụng thôi!”

“…Vậy à?” Kỳ Cảnh liếm ngón tay dính chút máu chảy ra từ vết thương của Chúc Liên, thốt ra một câu tàn khốc khiến Chúc Liên run lên một chút, “Trước lúc trẫm chơi đùa đủ, trẫm sẽ không đánh chết ngươi! Trẫm, biết chừng mực!”

Hiện tại, Chúc Liên rất sợ, y sợ y chịu không nổi sẽ khai Mạc Tuyệt ra. Y mím đôi môi đang rỉ máu tươi, nắm lấy ống tay áo Kỳ Cảnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn, “Bệ hạ không thích Chúc Liên sao?”

Giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, chờ chủ nhân tới mang về. Tất nhiên, không thể nghi ngờ rằng Kỳ Cảnh thích như thế, hắn cong khóe môi lên, vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của Chúc Liên. Tỏ vẻ nuối tiếc, “Vậy Liên Nhi phải ngoan, đúng không nào?”

Chúc Liên mấp máy đôi mắt ngấn lệ, cái dáng vẻ vừa muốn nói lại thôi, ai oán ấy lại càng khiến người ta thương tiếc hơn.

Đương nhiên Kỳ Cảnh cũng không tránh khỏi, hắn ngây ra.

Chúc Liên thuận thế nhào vào lòng Kỳ Cảnh, khóc to: “Bệ hạ nói cho dù có thế nào cũng chỉ cần ta vui là được rồi… Giờ người lại đổi ý…”

Bàn tay cầm roi của Kỳ Cảnh ngày một nặng nề, một đế vương luôn lạnh lùng, giờ lại vì nước mắt của một nam phi mà mềm lòng. Hắn vươn tay ôm lấy Chúc Liên, để tâm trạng mình dịu đi một chút rồi ôm y đi khỏi đó.

Suốt dọc đường, Chúc Liên đều khóc thút thít, xoay xoay đôi mắt to tròn ở một nơi không ai trông thấy.

Chắc là không sao chứ? Không phải mang mình tới địa lao đúng không?

Chỉ cần nghĩ tới mấy hình cụ trong địa lao, Chúc Liên lại nổi da gà. Dường như Kỳ Cảnh cảm nhận được thân thể y biến đổi, lại càng ôm chặt y hơn.

Lộ cái đầu nhỏ nhắn ra khỏi lòng Kỳ Cảnh, túm lấy vạt áo hắn, y gọi khẽ: “…Bệ hạ…”

“Hử?” Cung nhân quỳ hành lễ suốt dọc đường làm Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng.

Chúc Liên thấy sắc mặt hắn không tốt, vả lại, dường như con đường này cũng không phải tới địa lao. Mà cho dù có tới địa lao, chắc là hắn cũng sẽ không tự mình ôm đi như thế, nghĩ tới đó, y mới thở phào một hơi. Y nắm chặt áo Kỳ Cảnh, lắc lắc, nghiêng đầu, “…Đau!”

Kỳ Cảnh không nói gì, hắn ôm Chúc Liên về tẩm cung, đặt lên giường, rồi bảo tất cả cung nhân lui xuống hết.

Nhìn thiếu niên áo xanh đang ngây ra trên giường, hắn bảo: “Nhìn ngươi, e là không thể chịu đựng những hình phạt đó, tuy nhiên… Trẫm sẽ từ từ tra tấn ngươi!”

Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên một lượt, bước tới gần, hôn lên làn da bị đánh sưng, “Da dẻ thế này, trẫm thật không muốn để kẻ khác làm hỏng mất!”

Hiện tại, Chúc Liên cũng không biết mình phải đối mặt với những chuyện gì, nhưng y rất sợ y sẽ khai Mạc Tuyệt ra. Vừa rồi, mới bị đánh có mấy roi mà y đã chịu không nổi, nếu như dùng hình tàn khốc hơn nữa… Khó bảo đảm chuyện y có nói hay không.

Bấy giờ, trong đầu y bỗng hiện lên một người, đó chính là Sơn Trúc! Tên sai vặt ngu ngốc, mỗi lần y gặp chuyện đều lặn mất tăm, chờ y bình an trở về Kha triều, y nhất định phải đổi một người khác mới được. Y đâu biết, hiện tại Sơn Trúc đang ôm cây cột ngoài cửa điện không chịu đi, mấy thị vệ sợ hắn kêu gào làm ảnh hưởng tới hứng của Kỳ Cảnh, nên đã điểm ngay vào á huyệt của hắn rồi.