Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 61: Bộc lộ chân tướng




Trong khoảnh khắc, Kỳ Cảnh nhìn chằm chằm Chúc Liên, trong mắt không có nhu tình, cũng không có mật ý của ngày xưa, càng không có vẻ hài hước của lần đầu quen biết. Thay vào đó, chính là sự lạnh lùng, lãnh khốc, khiến người ta phải khiếp sợ.

Bấy giờ Chúc Liên mới sực nhớ tới chuyện trước đây y từng sợ hãi người này và khoảng thời gian qua, cũng như một giấc mộng.

“Hoàng thượng,” Mi Chỉ rúc vào lòng Kỳ Cảnh, nhìn Chúc Liên, khinh thường, “Chính hắn muốn dẫn thần thiếp đi, hắn là gian tế do Kha triều phái tới!”

Chúc Liên không hề phản bác, nói cho đúng hơn là y không biết nên phản bác thế nào! Y tới đây, quả thật là muốn dẫn Mi Chỉ đi.

Bị Kỳ Cảnh nhìn như vậy, Chúc Liên cúi đầu, thậm chí là không dám nhìn hắn. Hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng run run lên.

Không thể hoảng, không thể hoảng. Nhất định có cách, không thể dẫn Mi Chỉ đi được thì vẫn còn cách khác, y phải nhanh chóng báo cho Mạc ca ca mới được.

Chúc Liên tự trấn an bản thân, nhưng mồ hôi cũng không ngừng chảy xuống, nhìn Kỳ Cảnh đang bước tới gần mình. Chúc Liên cắn môi dưới, tự ép bản thân phải bình tĩnh lại, y vẫn rũ tầm mắt, không dám liếc người nọ dù chỉ một lần.

Cho đến khi bị một bóng đen bao phủ, Chúc Liên mới sợ hãi, mở miệng, “…Bệ hạ…”

Kỳ Cảnh không nói gì, hắn chỉ nâng cằm Chúc Liên lên buộc y phải đối diện với mình. Đôi đồng tử màu nâu của Kỳ Cảnh giống như mặt hồ không gợn sóng, ngoài lạnh ra chính là lạnh. Nhưng Chúc Liên biết Kỳ Cảnh đang rất tức giận, y không dám giãy giụa, cũng chẳng dám đối diện, y chỉ có thể bối rối né tránh.

Bàn tay giữ chặt cằm Chúc Liên lại siết mạnh hơn, làm Chúc Liên đau đến nhíu mày, đôi mắt to nhiễm đầy hơi nước.

Không biết qua bao lâu, không biết Mi Chỉ đã đi từ lúc nào, Chúc Liên chỉ cảm thấy cổ mình rất mỏi, nhưng Kỳ Cảnh vẫn chưa chịu buông y ra.

Kỳ Cảnh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đứng vậy cả ngày hay sao? Chúc Liên giận, chống lại tầm mắt Kỳ Cảnh, hơi nước trong mắt y viết nên hai từ bất mãn.

“…Bệ hạ, ta biết sai rồi!”

Có lẽ nên hạ mình chút sẽ tốt hơn, nói không chừng còn có thể giữ được cái mạng nhỏ.

Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng. Để Chúc Liên nói tiếp.

“Lần này ta tới Kỳ triều, đúng thật là muốn dẫn Mi Chỉ đi!” Chúc Liên nói ra một hơi, “Như vậy, Tây quốc sẽ quy thuận Kha triều ta!”

Thấy Chúc Liên thành thật, Kỳ Cảnh buông cằm y ra, hỏi lại: “Là Kha Phượng Viêm phái ngươi tới?”

Phải nói thế nào đây? Không thể nói là Mạc Tuyệt đã phái y tới, nhưng cũng không thể nói là Kha Phượng Viêm được. Vì thế, Chúc Liên chọn im lặng.

“Kha Phượng Viêm bảo ngươi sắc dụ trẫm? Ngươi không phải là nam phi của hắn sao?” Với phỏng đoán này, Kỳ Cảnh luôn rất hoài nghi.

Đương nhiên không phải sắc dụ rồi, chẳng qua là ngoài ý muốn thôi! Chúc Liên thầm oán trong lòng.

Kỳ Cảnh thấy y không nói gì, vẻ mặt lại khó coi hơn mấy phần.

“Xem ra nếu không dùng chút hình phạt ngươi sẽ không nói thật!” Phần tử bạo ngược trong người của Kỳ Cảnh lại lan ra.

Chúc Liên sợ hãi, lui về sau mấy bước, nhìn Kỳ Cảnh, chớp chớp đôi mắt vô tội, mong hắn có thể mềm lòng.

Kỳ Cảnh liếc một cái, đám thị vệ ở phía sau đã lôi Chúc Liên xuống đất.

Chúc Liên không biết võ công, không thể chống trả lại. Sơn Trúc ở cạnh xô mấy tên thị vệ ra, quát: “Điện hạ vốn là nhất phẩm lễ quân của Kha triều, các ngươi không được xằng bậy!”

“Lễ quân à?” Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên đang quỳ trên đất, trong mắt lạnh lùng, “Hiện giờ ngươi chính là Văn quân của Kỳ triều, ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình!”

“Văn quân sao?” Chúc Liên ngửa cổ, cười giễu, “Bệ hạ có cho ta ấn của Văn quân? Có ghi tên ta vào sổ bộ hoàng gia? Có tổ chức điển lễ phong phi cho ta?”

Kỳ Cảnh túm tóc y, kéo lên, để y ngửa đầu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Chúc Liên cười, để lộ hai chiếc răng khểnh, nhìn vẫn ngây ngô như ngày nào: “Ở Kha triều, ta có ấn, cũng có tên. Điển lễ phong phi cũng không nhỏ!”

Các phi tử thuộc hàng nhất phẩm đều có điển lễ phong phi, bắt đầu từ nhất phẩm tiên sinh.

Kỳ Cảnh nhíu mày, lại nghe Chúc Liên nói tiếp.

“Ngay từ đầu bệ hạ đã không tin ta, cho nên Văn quân cũng chỉ là hữu danh vô thực!”

Kỳ Cảnh nghe thế, lập tức kéo y lại, đưa tới gần ngực mình, “Hử? Ngươi cũng biết à?”

Chúc Liên bắt đầu giãy giụa, “Chẳng trách lại thuận lợi như vậy, thì ra tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay ngươi!”

“Làm sủng phi của trẫm không tốt hay sao?” Thấy Chúc Liên không ngừng giãy giụa trong lòng mình, Kỳ Cảnh nổi giận.

Chúc Liên cắn môi, quay đầu đi.

Kỳ Cảnh không muốn phí tâm sức cho vấn đề này nữa, hắn đẩy Chúc Liên ngã xuống đất, đứng trên cao nói: “Kế hoạch của các ngươi là gì? Nơi tiếp tế ở đâu, mau nói hết cho trẫm biết!”

Chúc Liên bị ngã trên đất chua xót, xoa cánh tay đang phát đau của mình, nói: “Mang Mi Chỉ đi chính là toàn bộ kế hoạch!”

“Nói mau, trẫm không có bao nhiêu nhẫn nại đâu đấy!”

“Bệ hạ, mang Mi Chỉ đi chính là toàn bộ kế hoạch! Mi Chỉ chính là nhược điểm của Minh Hề – quân chủ Tây quốc, chuyện này bệ hạ cũng biết mà đúng không?” Đương nhiên Chúc Liên sẽ không nói ra kế hoạch của Mạc Tuyệt.

Kỳ Cảnh cười lạnh, liếc bảo thị vệ ở phía sau rút roi trúc ra.