Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 57: Sáu tháng




Từng đợt gió xuân thổi tới, làm mái tóc đen mềm của mỹ nhân phất qua đôi má ửng hồng. Lẳng lặng đứng trước một tiểu viện, trong mắt mỹ nhân hiện lên vẻ bi thương.

Ương đại ca…

Trong viện, một nữ tử trẻ tuổi mang thai đang ăn cháo, bàn tay cũng không quên vuốt ve bụng mình. Bào thai nữ tử ấy mang, chính là cốt nhục duy nhất còn sót lại của Ương Thương. Sáu tháng, Ương Thương đã tạ thế lâu như vậy.

Hơn một trăm tám mươi ngày đêm qua, không có ngày nào Mạc Tuyệt thấy an lòng, cũng không có đêm nào y ngủ yên giấc. Mỗi lần nhắm mắt, y lại trông thấy nụ cười đầy tình ý và ánh mắt kinh ngạc khi Ương Thương phát hiện y gạt mình…

Mạc Tuyệt thở dài một hơi, đi vào trong viện. Nữ tử nọ nhìn thấy Mạc Tuyệt, sắc mặt trở nên rất khó coi, đến lời thốt ra cũng vô cùng cay nghiệt.

“Hồng Phong công tử hạ cố tới đây, quả thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này!”

Ngọc Băng bị thái độ đó làm tức giận, quẳng mấy thứ trên tay xuống bàn, “Đây là thuốc bổ công tử mang tới cho ngươi!”

Nàng ta lại càng thêm châm chọc, “Công tử cứ yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ sinh đứa bé này ra!”

Thì ra nữ tử ấy đã vô tình có mang cốt nhục của Ương Thương, từ lúc Nam quốc quy thuận, Ương Thương qua đời, nàng đã không còn ý định sinh nó ra nữa, nhưng chính Mạc Tuyệt đã buộc nàng phải sinh. Nàng vốn còn trẻ, lại xinh đẹp, sao phải sinh con thủ tiết chứ? Nếu như nàng và Ương Thương là lưỡng tình tương duyệt thì cũng còn được, nhưng trong lòng Ương Thương lại chẳng có nàng. Tới giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, Lúc Ương Thương sủng hạnh nàng, vẫn luôn miệng gọi nàng là ‘Hồng Phong’.

Ngọc Băng chán ghét liếc nàng ta một cái, nói: “Còn bốn tháng nữa tiểu vương tử chào đời, đại phu và bà đỡ đều đã được sắp xếp ổn thỏa cả, cho nên, sau khi sinh xong, ngươi muốn đi đâu cũng được, số ngân lượng đó đã được chuẩn bị cho ngươi!”

Dứt lời, Ngọc Băng vội vàng nhìn qua Mạc Tuyệt, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cả quá trình, Mạc Tuyệt không nói câu nào cả, y chỉ thản nhiên nhìn cái bụng to đùng của nữ tử, cứ như là nhìn thấy sinh mệnh của Ương Thương đang kéo dài.

“Thế thì còn gì bằng!” Nữ tử sờ sờ bụng mình, tuy nàng có thai, nhưng phụ thân của đứa nhỏ trong bụng lại chẳng có chút tình cảm nào với nàng. Ấy vậy, mà nàng vẫn phải sinh nó ra, đúng thật là buồn cười!

“Đến lúc đứa bé ra đời, sẽ được mang đi, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa!” Cuối cùng thì Mạc Tuyệt cũng thốt ra một câu.

“Hồng Phong công tử đúng là đủ lãnh huyết nha!” Nữ tử hừ lạnh.

Mạc Tuyệt lơ đễnh đáp lại, “Ngươi cũng đâu mong có nó!”

“Vậy ngươi còn ép ta sinh?”

Mạc Tuyệt đứng trước mặt nàng ta, cúi đầu, hai người đối diện nhau, một khối lãnh ý tỏa ra xung quanh.

“Đây là con nối dõi của Ương gia!” Là cốt nhục duy nhất của con người nhân hậu ấy.

Trong mắt nữ tử chứa đầy thù hận, gằn giọng: “Là ngươi đã hại chết bệ hạ! Giờ còn ở đây giả mù sa mưa làm người tốt, bộ dạng ngươi khó coi như vậy, thật không biết bệ hạ thích ngươi điểm nào?”

Ngọc Băng định bước tới cho nữ tử ăn nói lỗ mãng đó một bài học, nào ngờ lại bị Mạc Tuyệt ngăn lại, lý do rất đơn giản: “Đừng làm thương tổn tới con của Ương đại ca!”

Cong khóe môi lên, Mạc Tuyệt thốt ra một câu vô tình, “Thứ ngươi cần chính là quyền lợi, một khi quyền lợi đã không còn, thì thứ ngươi muốn chính là tiền tài. Ta hoàn toàn có thể cho ngươi tiền tài, cho nên, ngươi phải ở lại đây sinh con!”

Đúng vậy, sau khi sinh đứa nhỏ đó ra, Mạc Tuyệt sẽ cho nàng một số tiền lớn, tìm nơi khác nương tựa.

Các triều thần Nam quốc cũng không biết là Ương Thương vẫn còn lại một giọt máu, Kha Phượng Viêm vốn không định giữ lại đứa bé này, nhưng sau cùng hắn chẳng thể lay chuyển được quyết tâm của Mạc Tuyệt. Vì để đứa trẻ được an toàn sinh ra, Mạc Tuyệt đã tìm cho nó một nơi ẩn mật, chờ ngày xuất thế.

Ra khỏi viện, Mạc Tuyệt không lên xe ngựa mà đi từng bước một về phía trước.

Mình đã làm sai rồi sao? Giữ lại huyết mạch cho Ương Thương là sai rồi sao? Sau khi đứa trẻ được sinh ra, chắc chắn nó phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Ở Nam quốc có một số phần tử muốn lật đổ Kha triều, nhất định họ sẽ lợi dụng đứa nhỏ này để ra tay, vì dù sao, đó cũng là máu mủ chính tông của tiền triều. Nếu như Kha triều biết tới sự tồn tại của nó, nhất định sẽ không để nó sống yên, tất cả như một chất độc mãn tính, lúc nào cũng khiến người ta thấy bất an.

Nhìn trời, Mạc Tuyệt thở dài một hơi.

Ương đại ca, cho dù là sai, ta cũng muốn để con của huynh chào đời. Ta nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cho nó.

Ương đại ca, huynh ở bên kia cứ yên tâm, ta nhất định sẽ lo cho nó.

Quyết tâm của Mạc Tuyệt cũng đã làm rung động Kha Phượng Viêm, hắn đương nhiên biết Mạc Tuyệt đã đưa hai mẹ con họ đi đâu, hắn chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn phái người âm thầm che chở. Bảo vệ cho một đứa trẻ, đúng thật là còn khó khăn hơn giết nó rất nhiều. Nhưng hắn biết, một khi đứa bé đó có mệnh hệ gì, Tuyệt Nhi của hắn nhất định sẽ đau buồn cả đời.

“Hoàng thượng, Hoàng quý quân đã tới Kỳ triều!” Ám vệ vào báo cáo.

“Y… Có khỏe không?” Đế vương luôn lạnh lùng ấy giờ lại có chút bất an.

“Điện hạ vẫn bình thường!”

“Aizz!” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, cho ám vệ lui ra.

Từ lần ở Nam quốc trở về, dường như giữa hắn mà Mạc Tuyệt đã thiếu đi gì đó. Cảm giác ấy khiến hắn khó chịu, buộc hắn phải thừa nhận tình cảm mà hắn dành cho Mạc Tuyệt đã vượt xa những phi tử khác rất nhiều. Nhưng thứ tình cảm ấy, sao hắn lại thấy quá thân quen?

Có thể tra được chuyện hắn từng đính ước với Mạc Tuyệt, cũng có thể tra rõ hắn đã từng rất yêu thích y, nhưng tình cảm, lại không phải chỉ cần điều tra là được. Cau mày, cảm thụ cơn đau phát ra từ ngực trái, Kha Phượng Viêm lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Những bài học đế vương không cho phép hắn quá lưu tâm tới người nào, vì đó sẽ là nhược điểm trí mạng của hắn; về một phương diện khác, hắn thật muốn khôi phục lại đoạn hồi ức ấy, dường như, nó rất đẹp.

Vì thế, hắn cũng đã điều tra được nguyên nhân mà hắn mất trí nhớ, cũng biết là do thân mẫu của đại hoàng tử đã hạ cổ, nhưng khổ một nỗi nàng ta đã chết rồi, phương pháp giải cổ tất nhiên là không thể biết được. Khi hắn biết, Mạc Tuyệt vì hắn mà tìm cách giải trừ cổ độc, hắn thấy ấm áp vô cùng.

“Hoàng thượng, Tuyết quý nhân cầu kiến!” Tiểu Đông Tử vào truyền lời.

Ngọc Tuyết mặt một chiếc áo đơn màu hồng nhạt, thoa một lớp son phấn thật dày, vừa trông thấy Kha Phượng Viêm, lập tức cúi người thi lễ.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”

“Ngươi tới đây có chuyện gì?” Giọng của Kha Phượng Viêm vẫn lạnh lùng như trước.

Ngọc Tuyết cũng không sợ hãi, quay đầu lại bảo cung nữ dâng lên một chén canh nóng.

“Hoàng thượng, đây là canh do chính tay thần thiếp nấu, để người bồi bổ sức khỏe!”

“Để đó đi!” Kha Phượng Viêm tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương.

Ngọc Tuyết bạo gan bước tới, vươn đôi tay với những móng tay được chăm sóc rất kỹ lưỡng, bên trên có những hoa văn màu hồng nhạt ra, bóp nhẹ lên vai Kha Phượng Viêm.

“Có thoải mái không? Hoàng thượng…” Cúi đầu nói khẽ vào tai Kha Phượng Viêm, giống như mọi khi Mạc Tuyệt vẫn hay làm.

Kha Phượng Viêm cười lạnh, lại học Mạc Tuyệt tới câu dẫn trẫm, dáng vẻ như vậy liệu có thể có được nửa phần của Mạc Tuyệt hay sao? Nực cười, nữ tử này đúng là buồn cười thật.

Nữ tử như vậy, chỉ cần quẳng vào hậu cung không quan tâm tới, sớm muộn gì ả cũng sẽ tự hủy diệt thôi. Kha Phượng Viêm liếc nàng ta một cái.

“Tuyết quý nhân có tư cách gì để học theo Hoàng quý quân? Lui ra đi, hương khí trên người ngươi, làm trẫm khó chịu quá!”

Hương phấn quá nồng, gắt mũi.

Mặt Ngọc Tuyết tái mét, cắn răng đi khỏi đó.

Kha Phượng Viêm bực bội, gọi Tiểu Đông Tử: “Đi lấy bộ y phục khác cho trẫm thay ngay!”

Đổi y phục khác.

Ngọc Tuyết xấu hổ trở về tẩm cung của mình. Ban nãy, lúc Kha Phượng Viêm bảo thay y phục, cũng vừa lúc nàng còn chần chờ ở bên ngoài chưa chịu đi nên đã nghe thấy, nàng không ngờ là hắn ta lại chán ghét nàng tới vậy.

Nàng nổi giận, gạt hết cả bàn trà cụ xuống đất, mắng: “Mạc Tuyệt, giỏi cho một tiện nhân xấu xa chỉ biết dụ dỗ kẻ khác! Ngươi cứ chờ mà coi, đợi tới lúc bổn cung ngồi lên ngôi vị hoàng hậu sẽ tra tấn ngươi thế nào!”

“Không phải bổn cung không có tư cách học ngươi, mà sớm hay muộn gì cũng có một ngày ngươi không có tư cách học bổn cung!”

Ngọc Lộ đi ngang, tình cờ nghe được mấy câu của Ngọc Tuyết. Thấy nàng ta bôi nhọ Mạc Tuyệt như vậy, Ngọc Lộ giận tới cả người phát run lên.

“Ngọc Tuyết! Ngươi dám nhục mạ điện hạ!”

Ngọc Tuyết thấy rõ người tới, lại càng khinh miệt.

“Thì ra là ngươi, một tiểu nha hoàn!”

Ngọc Lộ vốn rất thẳng tính, nghe lại càng giận sôi lên, “Ngươi dám mắng cả điện hạ? Ngươi quên là điện hạ đã đối xử tốt với chúng ta như thế nào sao? Ngươi đúng thật là không có lương tâm!”

Những chuyện xảy ra kế đó cũng không phải Ngọc Tuyết có thể dự đoán được, nàng ta bước tới ẩu đả với Ngọc Lộ, sau cùng đẩy Ngọc Lộ ngã xuống mấy mảnh vỡ trà cụ ban nãy, không ngừng giẫm lên người Ngọc Lộ trút giận. Trong lúc vô tình, Ngọc Lộ bị một mảnh vỡ tách trà đâm vào thái dương, một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.

Ngọc Tuyết giết người xong, chẳng những không có trạng thái hoảng hốt như bình thường, ngược lại, nàng ta còn nhìn xác của Ngọc Lộ, nảy ra một chủ ý hay, một chú ý vừa có thể diệt trừ Mạc Tuyệt lại vừa có thể trừ đi một phi tử khác.

Đó chính là vu oan cho An lệ phi. An lệ phi vẫn luôn yêu thầm Mạc Tuyệt, chuyện này đương nhiên là Ngọc Tuyết hiểu rất rõ.

Nàng sẽ thiêu dệt ra rằng: Ngọc Lộ phát hiện tư tình giữa An lệ phi và Mạc Tuyệt, cho nên An lệ phi đã giết người diệt khẩu.

Nhưng ngay khi chủ ý ác độc của nàng ta còn chưa thực hiện được, An lệ phi đã tới.