Bên phía Tây Quốc, Minh Hề đã thuận lợi đăng cơ, trước mắt cả nước cùng để tang. Đồng thời, chuyện Minh Hề luôn túc trực bên linh cửu tiên đế đã nhanh chóng truyền ra, thu được lòng dân. Hiện thời, các vương gia có y mưu phản cũng đang rục rịch, động tác cũng không nhỏ. Nhưng do Sở Thanh Dật đã sớm phòng bị, cho nên, tất cả vẫn đang nằm gọn trong kế hoạch.
Kha Phượng Viêm hài lòng buông bức mật hàm xuống, còn tên ám vệ đứng kế bên lại lo lắng, suy ngẫm tâm tư hoàng đế, nghĩ, không biết có khi nào hoàng đế vì giận chuyện hắn phá hoại chuyện tốt của người mà tức giận hay không.
Kha Phượng Viêm liếc tên ám vệ một cái, đây là một ám vệ trẻ tuổi đứng hàng thứ bảy trong nhóm, tên Mạnh Khiêm. Người này trông rất tuấn tú, chỉ có điều là hơi ngốc chút thôi.
“Mạnh Khiêm, lần này vất vả cho ngươi rồi, đi đổi người chấp hành nhiệm vụ, ngươi nghỉ ngơi hai ngày đi!”
Không ngờ hoàng đế chẳng những không phạt mình mà lại còn cho mình nghỉ ngơi, Mạnh Khiêm đang gặp may vội vàng lĩnh mệnh, “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ám vệ là một phần của hoàng đế, võ nghệ cao cường, đương nhiên cũng sẽ có một chút mưu lược. Trong thứ tự xếp hạng, con số càng nhỏ võ công lại càng cao, do đó, Mạnh Khiêm xếp ở hàng thứ bảy thì đúng thật là cao thủ.
Mạnh Khiêm lui ra ngoài xong, Kha Phượng Viêm quay đầu lại lập tức trông thấy Mạc Tuyệt đang tựa cửa, chiếc áo choàng đen khoác hờ trên người làm lộ ra vẻ mị thái vừa hoan ái và cả làn da còn hơi ửng hồng ban nãy. Mỹ nhân khoanh tay đứng đấy, miễn cưỡng nói: “Khi nào thì về?”
Kha Phượng Viêm đi tới gần mỹ nhân, đưa tay nâng cằm y lên, hôn nhẹ lên môi y một cái, “Chờ xử lý xong mọi chuyện ở Nam quốc, ta sẽ đi!” <!-- Web 300x250 --> Nhắc tới chuyện ở Nam quốc, ánh mắt Mạc Tuyệt như lãng đi. Y không thể nghĩ ra được một biện pháp vẹn toàn, vừa có thể khiến Nam quốc quy thuận, lại vừa không động tới người nào.
Thấy áp lực của mỹ nhân, Kha Phượng Viêm lên tiếng, “Mấy ngày tới cứ chuẩn bị trước, cũng không phải vội phát binh!”
“Còn phía Kỳ triều thế nào? Không phải bọn họ vẫn luôn thèm thuồng nơi này sao?”
Nói tới đó, Kha Phượng Viêm hừ lạnh một tiếng, “Kỳ Cảnh đấy rất gian xảo, e là trận này chúng ta không dễ dàng qua ải thế đâu!”
Mạc Tuyệt không hiểu ý hắn là gì, hỏi lại: “Sao lại như thế?”
“Kỳ Cảnh có tai mắt ở Nam quốc, chuyện này thật ra thì cũng rất bình thường, vì hầu như quốc gia nào cũng sẽ cài tai mắt ở nước khác, nhưng tên Kỳ Cảnh ấy đúng thật là rất gian trá!” Kha Phượng Viêm nheo mắt lại, “Tai mắt của hắn chính là quân sư Ngụy Ly của Nam quốc!”
Cái gì! Mạc Tuyệt mở to hai mắt ra nhìn, y cũng điều tra được chuyện Nam quốc có gian tế của Kỳ triều, nhưng y không ngờ đó lại là Ngụy Ly – một người quan trọng với Nam quốc như thế. Trên thực tế, con dân, tướng sĩ của Nam quốc rất kính trọng hắn, đến ngay cả Ương Thương cũng vô cùng tín nhiệm người này.
Mạc Tuyệt thật không dám nghĩ tới cảnh, Ương Thương biết người mà hắn tin cậy nhất lại là gian thế sẽ như thế nào.
“Phượng Viêm, ta muốn vào cung một chuyến!” Mạc Tuyệt sửa y phục lại gọn gàng, nói: “Ta có một kế hoạch!”
“Ngươi muốn nói chuyện Ngụy Ly là gian tế cho Ương Thương biết?” Kha Phượng Viêm hỏi.
“Đúng vậy! Nếu Ngụy Ly là gian tế, vậy sớm hay muộn gì thì Nam quốc cũng sẽ lọt vào tay Kỳ triều, vả lại, với tình hình hiện giờ, chúng ta cũng không thể khai chiến với Nam quốc được!” Dáng vẻ nghiêm túc của Mạc khiến Kha Phượng Viêm cũng khẩn trương lên, nghe y nói tiếp.
“Ở Nam quốc, uy tín của Ngụy Ly trong dân chúng rất cao, có thể nói là chỉ sau Ương Thương thôi. Nếu chúng ta khai chiến với họ, Kỳ Cảnh sẽ lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn nhất đưa một chân vào, làm ngư ông đắc lợi!”
“Nếu Ương Thương không đánh mà hàng, chấp nhận quy thuận triều ta, vậy Nguy Ly cũng sẽ đứng ra, kêu gọi dân chúng phản kháng hôn quân, đến lúc đó Kỳ triều sẽ chen vào, phế bỏ Ương Thương, lập tân quân khác!” Càng nói càng thấy sự tình trở nên quá cấp bách, khiến Mạc Tuyệt phải toát mồ hôi.
“Cách đây mấy ngày, ta có nghe nói Ương Thương muốn giao một ít binh quyền cho Ngụy Ly!”
“Cái gì? Chẳng lẽ Ương Thương đó lại thật sự tin tưởng Ngụy Ly tới vậy?” Nghe thế, Kha Phượng Viêm giật mình, làm một quân vương, Ương Thương đúng là chỉ biết xử sự theo cảm tính.
“Nếu ta đoán không lầm…” Mạc Tuyệt còn chưa nói hết, đã bị Kha Phượng Viêm ngắt lời.
“Tuyệt Nhi, Kỳ triều đã bí mật đào tạo một con rối rồi!” Đấy là điều ám vệ tra được.
Qua những lời Mạc Tuyệt phân tích, Kha Phượng Viêm lại nghĩ tới một chuyện sâu xa hơn, “Tuyệt Nhi, lúc ngươi đến du thuyết với Ương Thương, có phải Ngụy Ly đã cực lực phản bác?”
Mạc Tuyệt gật đầu.
Kha Phượng Viêm hừ lạnh một tiếng, cười lớn, “Khá lắm Kỳ Cảnh! Dám động thủ ngay trên đầu trẫm!”
Kha Phượng Viêm giống như một hùng binh tản ra hơi thở hừng hực chẳng ai dám tới gần, “Bọn họ muốn một ná bắn hai chim!”
Mạc Tuyệt cũng bị câu ấy làm kinh ngạc, môi đẹp hừ lạnh một tiếng, “Khẩu vị đúng là không nhỏ nha!”
Thật ra thì Kỳ Cảnh đúng thật là muốn thừa dịp này thâu tóm Nam quốc, đồng thời cũng bắt luôn Kha triều. Nhưng tiếc là đã bị Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt nhìn rõ đầu đuôi.
“Phượng Viêm, kế hoạch mà ta muốn nói chính là: Đầu tiên phải phá hỏng uy tín của Ngụy Ly trong lòng dân chúng, thu thập đầy đủ chứng cớ gian tế của hắn, bắt hắn lại. Ta sẽ khuyên Ương Thương không khai chiến, tránh chuyện trúng gian kế của Kỳ Cảnh!”
Mạc Tuyệt mặc y phục lại xong, vừa định đi ra ngoài đã bị Kha Phượng Viêm ngăn lại, “Tuyệt Nhi…”
Bị hắn ôm lấy, nhưng Mạc Tuyệt cũng không quay đầu lại, y hờ hững mở miệng, “Phượng Viêm, giờ ngươi nhất định phải quay về triều ngay, nếu như ta đoán không lầm, một khi Kỳ Cảnh biết chúng ta đã phát hiện kế hoạch của hắn, hắn nhất định sẽ nhân lúc triều ta không vua, công kích. Còn chuyện ở đây,” Mạc Tuyệt xoay người lại, nở một nụ cười ấm áp, “Cứ giao cho ta!”
Thấy vẻ mặt không cho phép cự tuyệt của Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm cắn răng, “Phải biết tự bảo vệ mình, chờ ta quay lại!”
Cứ như thế, hai người vừa sum họp lại ôm chặt lấy nhau, kiên định nhìn nhau một chốc, rồi lại chia nhau ra làm việc.
Nam nhân, vốn nên như thế.
Mạc Tuyệt vội vàng đi vào cung, tới nơi, y giật mình phát hiện Ương Thương đang ngồi ngay trong phòng y, trông hắn dường như rất mỏi mệt.
Thấy Mạc Tuyệt đi vào, hắn lập tức nở nụ cười.
“Phong Nhi, ngươi về rồi à!”
Không biết vì sao, Mạc Tuyệt thấy trong nụ cười ấy có chút chua xót, làm y chẳng thốt thành lời.
“Ta cứ nghĩ là ngươi đã đi khỏi đây vào hôm qua rồi!” Ương Thương đứng lên, đi tới gần Mạc Tuyệt, giọng nói nặng nề làm đau buốt người nghe.
“Phong Nhi, có phải, ngươi sẽ đi không?”
Nhìn đôi mắt của Ương Thương, Mạc Tuyệt cảm thấy một khi y thốt ra từ ‘phải’, hắn sẽ sụp đổ mất.
Mạc Tuyệt cúi đầu, điều chỉnh lại tâm trạng mình, đáp: “Ương đại ca, ta luôn xem huynh như người nhà!”
Một câu hai ý nghĩa. Nhưng Ương Thương vẫn nở nụ cười, một nụ cười thỏa mãn: “Có câu này của ngươi, ta chẳng còn cầu mong gì cả!”
Biết không thể kéo dài được nữa, nhất định phải nhanh chóng cho hắn biết chuyện của Ngụy Ly, nhưng nhìn Ương Thương, Mạc Tuyệt lại thấy không nỡ. Tuy nhiên, y cũng hiểu, đây không phải lúc chấp nhận chuyện nhi nữ tình trường.
Cắn môi, Mạc Tuyệt nhẫn tâm, thốt ra: “Ương đại ca, Nguy Ly là gian tế!”
“Cái gì?” Ương Thương ngây ra.
“Hắn ta là người do Kỳ triều phái tới, mục đích là nuốt gọn Nam quốc và Kha triều!”
Kế đó, Mạc Tuyệt đã kể lại hết mọi chuyện cho Ương Thương nghe.
Nghe xong, Ương Thương im lặng. Hắn không thể nào chấp nhận chuyện cánh tay phải đắc lực của hắn, người bạn thâm giao của hắn lại là gian tế…
“Ương đại ca, đấy điều là sự thật!”
“Ta tin ngươi!” Ương Thương nhắm hai mắt lại, “Ta chỉ không ngờ, Ngụy Ly, hắn…”
“Hơn nữa, ta đã giao binh phù cho hắn rồi!”
“Sao có thể như vậy!” Mạc Tuyệt lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế.
Theo những tình huống phát triển trước mắt, không có chuyện gì là có lợi cho Kha triều. Binh phù đã lọt vào tay Ngụy Ly, chẳng khác nào đã giao cả mạch máu của Nam quốc vào tay Kỳ triều.
“Tin tức của Hồng Phong công tử đúng là nhanh thật, khiến Ngụy mỗ phải bội phục!” Ngụy Ly bước nhanh vào, nhìn Mạc Tuyệt, cười giễu. Nhưng hắn lại chẳng dám nhìn Ương Thương một chút.
Ương Thương không trách hắn ta, cũng không hỏi hắn ta, hắn chỉ đứng phía trước, che chở cho Mạc Tuyệt.
“Ngụy Ly, ta đã giao binh phù cho ngươi rồi, để Hồng Phong đi đi!”
Câu này thốt ra, khiến tất cả những người ở đấy đều sửng sốt. Riêng Mạc Tuyệt lại càng không rõ trong lòng Ương Thương đang nghĩ gì, vì dù có nói thế nào, y cũng là người muốn hắn mất nước, nhưng đến lúc nguy hiểm, hắn lại muốn cứu mạng y.
Nhưng với Ngụy Ly, lại đầy sự phẫn nộ, “Ngươi đã bị mỹ sắc làm mê muội tâm trí rồi! Không có hắn ta, ngươi sẽ rơi vào bước này hay sao?”
“Ép ta đi tới bước này chính là ngươi, Ngụy Ly!” Ương Thương lắc đầu, “Bao nhiêu năm qua ta xem ngươi như huynh đệ, nào ngờ ngươi lại muốn ám toán ta, muốn cướp mất Nam quốc của ta!”
Mỗi một câu, mỗi một từ rơi vào lòng Ngụy Ly, khiến hắn nắm chặt quyền không biết nên phản bác thế nào. Đúng vậy, hắn là mật thám của Kỳ triều, hắn xâm nhập vào Nam quốc là để giành lấy lòng tin của Ương Thương, lấy uy tín trong của dân chúng và tất cả những điều đó, đều là kế hoạch của Kỳ Cảnh, một kế hoạch mai phục chờ ngày nắm gọn Nam quốc vào tay.
Mấy năm qua, những lúc ở cùng Ương Thương, Ngụy Ly đã dần dần bị Ương Thương hấp dẫn. Một Ương Thương yêu dân như con, một Ương Thương khí phách hào hùng…Đã lay động Ngụy Ly từng chút một, khiến hắn quên mất đâu là phương hướng thật của mình.
Mỗi lần Ương Thương nạp tân phi, tim Ngụy Ly như có ai đâm vào một nhát. Nhưng hắn lại không cho phép bản thân hắn có bất cứ suy nghĩ gì khác với Ương Thương, cho nên mới cố che giấu qua nhiều năm như vậy.
Cho đến lúc Hồng Phong xuất hiện, Ngụy Ly biết, hắn đã không thể xem Ương Thương như một quân vương bình thường được nữa. Vì sao hắn không muốn bôi nhọ hình tượng của Ương Thương trong lòng dân chúng? Vì sao hắn muốn để Ương Thương thực hiện chiến lược cuối cùng? Vì sao hắn cứ chần chờ không muốn chiếm lấy binh phù của Ương Thương…
Tất cả là vì, người tên Ương Thương ấy, đã cắm rễ sâu trong lòng hắn. Một vị vua yêu dân như con thế sao có thể gánh hai từ bán nước? Một vị vua luôn suy nghĩ cho đất nước như thế sao cuối cùng lại chẳng thể chết yên lành?
Nhưng, Hồng Phong đã phá vỡ kế hoạch của hắn, làm hắn hoang mang. Vì thế, người này, chẳng thể giữ lại được!
“Hoàng thượng, thuần phục Kỳ triều ta chẳng có hại gì cho Nam quốc cả!” Ngụy Ly vẫn không dám nhìn thẳng vào Ương Thương, nói: “Ta có thể đảm bảo hoàng thượng vẫn sẽ tôn quý như hiện tại, dân chúng cũng sẽ không chịu thương tổn một chút nào…”
“Ha ha ha!” Ương Thương bật cười, sao hắn có thể không cười cho được chứ! Những lời này chẳng khác gì những câu Hồng Phong đã nói, một người là huynh đệ thân thiết với hắn nhiều năm qua, một người lại là người hắn yêu mến, ai cũng muốn đất nước của hắn, thì ra, Ương Thương hắn lại là người thất bại đến vậy.
“Hoàng đế của quý quốc thật muốn thuận thế ‘giúp đỡ’ Nam quốc của ta đến vậy sao?” Ương Thương ngừng cười, nói.
Ngụy Ly gật đầu, kiên trì thuyết phục, “Hồng Phong của Kha triều muốn gây bất lợi cho Nam quốc, hoàng thượng vì bảo vệ cho con dân Nam quốc mà liên thủ với Kỳ triều, đánh bạn Kha triều. Từ đó về sau cùng liên kết với Kỳ triều, trở thành một quốc gia hùng mạnh một cõi…”
Nói dễ nghe thật, nhưng suy cho cùng đó cũng chính là thống nhất. Nghe xong mấy câu đấy, Mạc Tuyệt bỗng nảy ra một suy đoán…
“Hoàng đế Kỳ triều quả là có lòng dạ sâu xa, Hồng Phong bội phục! Nhưng những gì mà Ngụy đại nhân đây vừa nói, Hồng Phong lại chẳng hiểu cho lắm!” Mạc Tuyệt ngỏ ý thăm dò, “Không biết Ngụy đại nhân dựa vào cái gì mà lại cho rằng Ương đại ca sẽ đồng ý với những gì ngươi nói? Là do ngươi đang nắm binh phù? Hay là…”
Mạc Tuyệt bỗng dừng một chút, tiếp lời: “Trước hãm hại Ương đại ca bán nước, thông đồng với địch, sau đó, ngươi, Ngụy đại quân sư sẽ ra tay cứu giúp Nam quốc thoát khỏi thời khắc nước sôi lửa bỏng?”
Một câu đã hoàn toàn chặn họng Ngụy Ly, kế hoạch ban đầu đúng thật là như vậy, nhưng mà hiện giờ…
Vẻ mặt xám ngắt của hắn, Mạc Tuyệt đều trông thấy cả. Từ lúc Ngụy Ly bước vào phòng, Mạc Tuyệt đã cảm thấy có gì đó là lạ, kế đó lại phát hiện Ngụy Ly không dám nhìn thẳng vào mặt Ương Thương, khiến y cảm thấy nghi ngờ. Cho tới lúc Ngụy Ly nói đánh đuổi Kha triều, Mạc Tuyệt đã hiểu rõ, Ngụy Ly đang bảo vệ cho Ương Thương! Cho nên, y suy đoán, có lẽ Ngụy Ly đã có ý với Ương Thương rồi.
“Bắt yêu nghiệt Hồng Phong lại!” Ngụy Ly đỏ mặt, nói: “Nhốt vào đại lao!”
“Ai dám!” Ương Thương che chở cho Mạc Tuyệt, nhìn lướt qua đám thân tín của Ngụy Ly, “Hồng Phong mà chịu chút thương tổn nào, trên thư giao ước sẽ không có dấu ngọc tỷ của trẫm!”
Nghe thế, cả người Mạc Tuyệt chấn động, Ương Thương muốn quy hàng sao?
“Nam quốc và Kha triều chưa hề xung đột gì với nhau, đồng thời, Kỳ triều cũng chưa từng cứu Nam quốc này. Ngụy đại nhân không cần phải lo lắng!” Giọng của Ương Thương phủ đầy sự kiên định, chẳng ai biết giờ trong lòng hắn đang suy nghĩ thế nào.