Hồi thứ mười ba
Cuộc Sống Mới
Nam tử mặc y phục màu xám nhạt ôm một đứa trẻ nho nhỏ trong lòng, theo phía sau là một tùy tùng. Nam tử vô cùng anh tuấn, đứa trẻ cũng vô cùng đáng yêu, chỉ là tùy tùng lại… vô cùng xấu xí. Bọn họ đi vào chợ, ai cũng nhìn chăm chăm.
Đứa trẻ nho nhỏ ôm cổ nam tử, chớp chớp đôi mắt thật to, giọng nói ngọt ngào vang lên, “Phụ thân, sao những người đó cứ nhìn chúng ta hoài vậy?”
Nam tử quay đầu nhìn con mình bằng ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười như gió xuân khiến bao nhiêu dung nhan phải đỏ mặt. Dường như nam tử rất tự tin với mị lực của mình, cười bảo: “Bởi vì phụ thân rất anh tuấn!”
Tùy tùng đi cạnh bên hừ lạnh một tiếng. Đứa trẻ nho nhỏ theo bản năng nhíu mày, mấp máy môi nói: “Nhưng ca ca nói, anh tuấn chỉ dùng để khen người khác thôi!”
Nam tử chẳng để ý, vẫn giữ nụ cười tao nhã. Bọn họ đi vào một quán trọ, tìm một vị trí bên cửa sổ. Nam tử ngồi xuống, đặt đứa nhỏ lên đùi mình.
“Vậy có phải phụ thân đã dạy con, nhất định phải tự tin với chính mình?”
Đứa trẻ nho nhỏ ngậm ngón tay, mút mút, dùng cái đầu nho nhỏ suy nghĩ. Nam tử cũng không vội, bảo tiểu nhị dọn lên mấy món ngon.
Qua một hồi, chợt nghe bé nói: “Phụ thân nói phụ thân anh tuấn, là vì phụ thân tự tin với chính mình phải không?”
Nam tử cúi đầu cười khẽ, thưởng cho bé một miếng thịt bò: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Tuy là tên tùy tùng ấy đã biết tính chủ tử nhà mình, nhưng giờ này hắn cũng nhịn không được, giật giật khóe môi.
Vị nam tử anh tuấn tao nhã đó không ai khác chính là Lam Dục Quỳnh – Lam giáo chủ của chúng ta. Còn đứa trẻ mà hắn ôm chính là Mạc Ương, đứa con còn sót lại của Ương Thương mà Mạc Tuyệt nhận nuôi năm đó.
Nhìn Mạc Ương đã lên bốn, trong mắt Lam Dục Quỳnh lộ vẻ ôn hòa. Năm đó, sau khi Mạc Tuyệt hồi cung, hắn liền tới biệt viện ngoài cung đón đứa nhỏ này đi. Ngọc Băng, Ngọc Sương vốn muốn ngăn cản, nhưng lại nghe hắn nói đứa nhỏ này là giọt máu của Ương Thương, cho dù Kha Phượng Viêm có bỏ qua thì e là Kỳ Cảnh cũng không chịu buông tha. Giờ Mạc Tuyệt tự lo cho mình còn chưa xong, cho nên nếu theo hắn, đứa nhỏ này sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, mới đó đã trôi qua ba năm. Tuy đây là con của Ương Thương, nhưng Lam Dục Quỳnh lại xem đó như con của Mạc Tuyệt mà tận tâm chăm sóc, lại càng hy vọng có thể nuôi thành một mỹ nhân như Mạc Tuyệt.
Nhìn quanh quán trọ, Lam Dục Quỳnh cảm thán, nói với tên tùy tùng một câu: “Tương Nhược, quán trọ này có phải rất giống với quán trọ chúng ta tương ngộ năm đó không?”
Tên tùy tùng Tương Nhược thản nhiên đáp một câu: “Đây chính là quán trọ đó!”
Lam Dục Quỳnh như tỉnh ngộ, suy nghĩ cũng trở về với hai năm trước.
Một năm đó, Lam Dục Quỳnh mang Lam Mạc Ương ra ngoài du ngoạn, dừng chân lại nghỉ tại quán trọ này. Chọn món xong, hắn thấy chán, cho nên chơi đùa với đứa con.
Chợt nghe chưởng quầy hô một câu: “A Sửu, không đủ người, ngươi mang thức ăn lên cho khách đi!”
Một nam tử chân thọt từ nhà bếp đi lên, hắn bưng thức ăn, khập khiễng một hồi cũng đưa tới được bàn Lam Dục Quỳnh.
Cảm giác được hơi lạnh từ đâu xông tới, Lam Dục Quỳnh giương mắt lên, nhìn tên tiểu nhị đưa thức ăn đến.
Người cũng như tên, nam tử này đúng thật là… rất xấu. Má trái giống như bị nước nóng hấp chín, vết sẹo thật sâu khiến người ta phải kinh sợ. Dù là tiểu nhị, nhưng trong mắt hắn ta lại không có một chút gì là nịnh hót, ngược lại, còn có chút hơi thở lãnh ngạo.
Thật hiếm khi người luôn thích mỹ nhân như Lam Dục Quỳnh lại nhìn một người tầm thường đến mấy lượt. Cảm giác được cái nhìn chằm chằm của ai đó, A Sửu thấy có chút không vui, vội vàng buông thức ăn xuống rồi bước đi.
A Sửu trở vào bếp mang thêm một phần thức ăn tới cho một bàn khác.
“A, xấu quá đi!” Người nói câu đó là một thiếu niên ăn mặc sang trọng, hắn ta hoảng sợ, nhìn A Sửu.
Nghe người nọ la lên thất thanh như vậy, người trong cả quán trọ đều quay đầu nhìn về phía họ. Thiếu niên đó vừa nhìn là biết người phú quý, gã sai vặt bên cạnh lập tức hô to: “Chưởng quầy các ngươi sao lại để một tên xấu xí ra đây dọa người? Làm thiếu gia nhà chúng ta hoảng sợ, các ngươi tính thế nào đây?”
Chưởng quầy nghe tiếng vội vàng tới giải vây: “Xin tiểu thiếu gia bớt giận, để tiểu nhân cho hắn lui xuống ngay!”
Dứt lời lập tức bảo A Sửu lui ra.
Giống như những chuyện vừa xảy ra không hề liên quan tới mình, A Sửu lại khập khiễng lui trở vào nhà bếp. Tất cả những người ở đấy đều xem mọi chuyện như một trò hề, duy chỉ có Lam Dục Quỳnh là lắc đầu.
“Sao phụ thân lại lắc đầu?” Lam Mạc Ương vừa gặm chân gà, vừa khó hiểu, hỏi.
“Cảm thán thói đời này đều là trông mặt bắt hình dong…”
Đứa trẻ hai tuổi giống như đã hiểu, gật gật đầu. Cũng không biết, người trông mặt bắt hình dong nhất chính là Lam Dục Quỳnh Lam giáo chủ ngồi đây.
Gã sai vặt của tiểu thiếu gia nhà giàu nọ dường như không muốn bỏ qua, xô xô chưởng quầy mấy cái: “Thiếu gia nhà ta hoảng sợ, các ngươi định bồi thường thế nào!”
Lần đầu mới nghe thấy có người bị hoảng sợ lại đòi bồi thường.
Chưởng quầy ra vẻ khó xử, A Sửu là do hắn nhận vào mấy tháng trước. Hắn thấy người này đáng thương, lại còn mang tật, cho nên mới cho ở lại. Không ngờ lại dọa người ta hoảng sợ.
“Thiếu gia nhà chúng ta là tiểu nhi tử của tân tri phủ vừa nhậm chức, đến quán các ngươi ăn cơm là phúc của các ngươi, chẳng những các ngươi không chiêu đãi cho tốt, ngược lại còn cho kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đó ra đây dọa người…”
Gã sai vặt ấy nói chuyện rất khó nghe, chưởng quầy vẫn luôn đứng đó chịu trận, nhưng dường như đối phương không chịu bỏ qua, muốn làm lớn chuyện.
A Sửu ở sau bếp nghe không vừa tai liền đi ra. Hắn kéo chưởng quầy lại, lia đôi mắt lạnh lùng về phía hai chủ tớ nọ.
Bị A Sửu trừng, gã sai vặt nọ càng thêm tức giận, giơ đấm tới định đánh A Sửu, nào ngờ lại bị A Sửu né được.
Chuyện này càng chọc giận gã ta, khiến gã chửi ầm lên: “Còn trừng? Còn dám tránh?”
Xem ra hôm nay nếu không chịu một trận đòn sẽ không êm chuyện. A Sửu chỉ có thể cố chịu đựng mấy quyền đấm cước đá vào người mình.
A Sửu này biết võ công. Đây là phản ứng đầu tiên của Lam Dục Quỳnh. Hắn nhìn A Sửu bị người ta khi nhục lại không hé ra một tiếng nào, không khỏi thưởng thức, ném chiếc đũa trong tay qua.
“Ai da!” Gã nọ hét to: “Ai xen vào chuyện nhà ta?”
Lam Dục Quỳnh ôm Lam Mạc Ương, nói: “Chủ quán mở cửa buôn bán, các ngươi cần gì phải bức bách người ta như vậy?”
Lại nói tiếp: “Huống chi tướng mạo cũng chỉ là một lớp da mà thôi, ta thấy ngũ quan của vị tiểu nhị này cũng thanh tú lắm!”
Lam Dục Quỳnh nâng mặt A Sửu lên, chỉ rõ: “Nhất là đôi mắt này, rất xinh đẹp!”
A Sửu vốn là mặt không thay đổi, lúc nghe Lam Dục Quỳnh khen đôi mắt mình, hắn nhìn Lam Dục Quỳnh bằng ánh mắt ngờ vực.
Càng nhìn càng thấy đôi mắt A Sửu rất được, đột nhiên Lam Dục Quỳnh nảy ra một ý tưởng.
Hắn lấy chiếc lệnh bài đeo bên hông ra đưa cho hai chủ tớ nọ: “Bổn quan là khâm sai triều đình phái xuống, chẳng lẽ các ngươi muốn bổn quan viết một quyển hạch tội các ngươi trình lên cho hoàng thượng sao?”
Với lệnh bài, tên tiểu thiếu gia đó vẫn có chút kiến thức, khi nhìn thấy hoa văn khắc trên đấy, hắn biến sắc, vội vàng đứng lên nói: “Đại nhân minh giám, gia nô không hiểu chuyện, trở về ta sẽ dạy lại, việc hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi!”
Đạt được mục đích, Lam Dục Quỳnh cũng không làm khó nữa, để hai người họ đi.
Chưởng quầy lập tức quỳ xuống: “Đa tạ khâm sai đại nhân, đa tạ khâm sai đại nhân!”
Lam Dục Quỳnh vẫn ung dung, ngồi xuống, hỏi: “Ngươi tên A Sửu?”
A Sửu ngây ra một chút, rồi gật đầu.
“Bổn quan cần một tùy tùng chăm sóc cho khuyển tử!”
A Sửu nhíu mày, hắn cảm thấy Lam Dục Quỳnh có chút kỳ quái, cũng không biết sao hắn ta lại muốn mình làm tùy tùng cho hắn.
“Bổn quan thấy ngươi có chút công phu, lại ít nói. Thích hợp chăm sóc cho khuyển tử!”
Chưởng quầy nghe xong cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có cho A Sửu, vội vàng kéo hắn tới, nói: “Theo đại nhân sẽ có ngày lành, đừng ở lại chỗ ta chịu người khinh bỉ, ngươi mau đồng ý đi!”
Chưởng quầy là người tốt, trước đây không chê A Sửu xấu, thu nhận, còn giúp đỡ hắn, cho dù hắn có mang phiền phức tới, thì chưởng quầy cũng không trách cứ gì hắn cả.
A Sửu có chút rung động. Rèn sắt khi còn nóng, Lam Dục Quỳnh đặt thỏi bạc lên bàn: “Vậy, ta sẽ dẫn người đi!”
Giống như sợ A Sửu sẽ đổi ý, Lam Dục Quỳnh kéo hắn theo, đi một hơi khỏi quán trọ, nhét vào trong xe, rồi ôm Mạc Nhi lên: “Xa phu, tới Thanh Thủy trấn!”
Thanh Thủy trấn là một trấn ở lân cận.
“Đừng gọi A Sửu nữa, để ta đặt cho ngươi cái tên!” Trên đường, Lam Dục Quỳnh nói với A Sửu: “Nhìn ngươi lạnh lùng như vậy, gọi là Băng Băng đi!”
A Sửu nâng mắt lên liếc Lam Dục Quỳnh một cái, không hiểu vì sao, cái trừng ấy, lọt vào mắt Lam Dục Quỳnh lại là phong tình vạn chủng.
“Đồng Tương Nhược!” Thanh âm dễ nghe ấy thật không phù hợp với tướng mạo chút nào, thì ra A Sửu tên là Đồng Tương Nhược.
“Tương Nhược, tên rất hay!” Lam Dục Quỳnh tựa vào cửa sổ xe, cười nói.
Hồi ức quay về, Lam Dục Quỳnh nở nụ cười thản nhiên.
“Tương ca ca, phụ thân đang cười gì vậy?” Mạc Nhi thấy lạ, hỏi Đồng Tương Nhược.
Trong nháy mắt, Lam Dục Quỳnh thấy mất tự nhiên, gõ đầu Mạc Nhi một cái: “Gọi hắn là thúc thúc!”
Điều làm Lam Dục Quỳnh chán nản chính là, Mạc Nhi gọi hắn là phụ thân, nhưng lại gọi Đồng Tương Nhược là ca ca. Giống như, hắn và Đồng Tương Nhược là người của hai thế hệ.
Theo Lam Dục Quỳnh đã hai năm, Đồng Tương Nhược cũng biết nam tử này không phải là khâm sai triều đình gì mà là giáo chủ Nam Thiên giáo. Cho tới bây giờ, điều luôn khiến hắn thấy khó tin chính là, hơi thở dịu dàng trên người Lam Dục Quỳnh sao giống với người đứng đầu một giáo phái chứ?
“Công tử, có mỹ nhân đang nhìn!” Cúi đầu nói khẽ một câu, tức thì, Lam Dục Quỳnh lập tức chỉnh chỉnh vạt áo, tao nhã nhấp một ngụm rượu, ánh mắt cũng không nhàn rỗi, tìm kiếm bóng dáng mỹ nhân.
Đồng Tương Nhược cong khóe môi, vẻ bỡn cợt trong mắt lộ rõ mồn một.
Biết mình đã trúng kế, Lam Dục Quỳnh nhích lại gần Đồng Tương Nhược, hơi thở ấm áp truyền tới: “Tương Nhược, chờ ta tìm được danh y chữa khỏi mặt của ngươi, thì ngươi chính là mỹ nhân của ta!”
‘Cạch’ một tiếng chén rượu trên tay Đồng Tương Nhược rơi xuống bàn, rượu đổ cả ra ngoài.