Nam Nữ Sống Thử

Chương 8




Căn hộ này được cô mua từ năm ngoài, cũ kỹ đến mức không có thang máy, gồm hai phòng ngủ, rộng bảy mươi chín mét vuông, giá một triệu tư, sau khi đóng tiền cọc, mỗi tháng trả bốn nghìn thì cô phải trả góp trong vòng ba mươi năm nữa.

Căn phòng này nằm trên tầng trên cùng, ưu điểm là được hời thêm một cái sân thượng, nếu thích thì cô có thể lên trên đó hóng gió trời, rất dễ chịu.

Quan trọng nhất là, nếu có căn hộ này thì cô có thể xem như đã có được một ngôi nhà, cuối cùng cũng giữ được chút khoảng cách với bà Dương Dung, đôi bên không còn tra tấn lẫn nhau nữa.

Thực ra quan hệ giữa cô và bà Dương Dung cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều tư tưởng hơi khác nhau một chút.

Mẹ cô cho rằng có một công việc tốt không bằng kiếm được một tấm chống tốt, nhất là trong trường hợp của cô, công việc của cô cũng không thể nói là tốt được.

Còn bản thân cô thì cho rằng, việc kiếm được một tấm chồng tốt khó hơn việc có một nghề ngỗng tốt nhiều, chẳng khác gì trúng số vậy, con người không thể ham mê trò đỏ đen được, phải chuyên tâm làm việc.

Mâu thuẫn này trước năm cô hai mươi sáu tuổi thì vẫn chưa đến nỗi nào, dạo đó mẹ cô còn chưa giục kết hôn gay gắt lắm, cô cũng rất nghe lời.

Thế nhưng, khi tuổi tác của cô lớn dần, chuyện giục kết hôn của mẹ cô gần như đã đến mức “chỉ cần là đàn ông thì đều ủng hộ cô”, khi đó cô bận bịu với công việc lại còn phải đối phó với chuyện xem mắt, thành ra hai người hễ chạm mặt là lại cãi nhau ầm ĩ.

Sau khi cô mua nhà, tình hình mới chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn một chút nhưng cũng chỉ là có một rào chắn về mặt vật lý ngăn cản mẹ cô mà thôi. Cho đến khi, hơn mười ngày trước, mẹ cô tới chỗ cô, đứng trên cửa sổ la hét nếu năm nay cô không lấy chồng thì mẹ cô sẽ nhảy xuống, cô phát hiện ra có ra ở riêng cũng không thể tránh mặt nổi mẹ mình, cô xin phép nghỉ đông rồi bỏ đi ngay trong đêm, mua vé máy bay tới Tây Tạng.

Lần này, cô trốn tới Tây Tạng hơn mười ngày, nhà cửa đóng bụi, cô vốn cũng không để ý lắm, định mệt mỏi ngã vật luôn xuống sô pha nhưng đột nhiên cô nhớ ra chiếc áo trên người mình đáng giá tới một triệu, vậy là đành phải cẩn thận từng li từng tí c ởi đồ ra, tắm rửa sơ qua, thay áo ngủ rồi treo quần áo ngay ngắn lên trên giá áo.

Sau khi làm xong xuôi tất cả, cuối cùng cô hoàn toàn kiệt sự nằm sõng soài xuống nền nhà, ngẩng đầu nhìn lên chiếc áo vét chưa chắc đã cao quý nhưng thực sự rất đắt đỏ kia.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của cô đổ chuông, đầu óc cô hoàn toàn lơ đãng, cứ thế đưa tay ra quờ quạng điện thoại, ấn nút trả lời.

Giọng nói kích động của Dương Dung vang lên trong điện thoại: “Lam Lam, Tiểu Giản kể với mẹ là hôm nay con bé giới thiệu cho con một anh, con nói chuyện rất…”

“Mẹ đừng đùa nữa.”

Cố Lam nói xong, cúp máy luôn.

Cô sắp bị tòa án liệt vào danh sách đen những người không chấp hành án*, sắp phải đi tù đến nơi rồi, ngoài kiếm tiền ra, cô lấy đâu ra tinh thần mà nghĩ tới đàn ông!

*Theo luật pháp ở Trung Quốc, nếu một người không chấp hành bản án đã có hiệu lực pháp luật của tòa án thì sẽ bị liệt vào danh sách đen. Tên tuổi của họ sẽ bị công khai trên báo chí, đồng thời họ sẽ bị hạn chế việc mua sắm bất động sản, xây nhà mới, không được mua vé hạng sang khi đi tàu hay máy bay, không được tới các nơi được coi là xa xỉ như khách sạn hạng sang, sân golf, club, không được sử dụng dịch vụ du lịch, nghỉ dưỡng, không được cho thuê bất động sản, mua sắm phương tiện thuộc danh mục không thiết yếu, con cái phải đóng học phí cao, tiền mua các sản phẩm bảo hiểm cũng cao hơn. Ngoài ra, cho dù sau này đã chấp hành bản án thì những người này cũng không được xóa án tích.

Cô nằm dưới sàn nhà nhìn chiếc áo vét bị canh trứng làm bẩn này, vừa đau lòng vừa khổ sở. Nhìn nó một hồi, không hiểu sao cô lại bắt đầu nghĩ, hình như người này cao hơn cô rất nhiều, tối thiểu là năm phân, hơn nữa trông có vẻ khá gầy nhưng áo vét lại rất rộng, còn cả gương mặt đó nữa chứ…

Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nghĩ tới lúc ở khách sạn Cửu Châu, anh đứng giữa hành lang của khách sạn, nghe thấy tiếng của cô nên quay đầu lại.

Khuôn mặt ấy mang những nét đẹp Á Đông điển hình, mày đậm như màu mực, môi đỏ như tô chu sa, đôi mắt phượng toát lên sự cao quý, anh đứng dưới ánh chiều tà trong hành lang tựa như một vị công tử du hành xuyên thời gian từ ngàn năm trước tới đây, đứng giữa khung ảnh lồ ng kính, sau đó mở miệng…

Tôi, muốn, kiện, anh.

Bốn chữ này bỗng xen ngang vào dòng hồi tưởng, sắc mặt Cố Lam sa sầm lại.

Người đàn ông này đúng là đồ xúi quẩy!

Điện thoại lại sáng lên một lần nữa, cô xem thử, hóa ra là tin nhắn của Giản Ngôn.

Giản Ngôn: “Chị báo danh cho cô rồi, số 321, đây là số thứ tự của cô, vì có quá đông người xem mắt nên chúng ta phải xếp hàng.”

Cố Lam khiếp sợ trước con số này, không nhịn được ngồi bật dây, tò mò hỏi: “Có những ba trăm hai mươi mốt người tới xem mắt cơ ạ?”

Giản Ngôn: “Chắc không chỉ có chừng ấy thôi đâu, tỷ lệ chọi của cô gắt lắm đấy.”

Nói rồi, Giản Ngôn gửi cho cô một tấm danh thiếp.

Giản Ngôn: “Đây là nhân viên sẽ chịu trách nhiệm liên lạc với cô, địa điểm xem mắt là quán trà Hữu Gian, thời gian xem mắt của cô được sắp xếp vào chiều thứ bảy, trong vòng mười phút, từ năm giờ năm mươi đến sáu giờ, vừa khéo hôm đó là Thất tịch, chị sẽ xếp lịch livestream cho cô xong trước bốn giờ, cô trang điểm ở công ty rồi chị chở cô tới đó. Cô nhớ mang theo sơ yếu lý lịch, không được đến trễ, phải nắm chắc mười phút thay đổi số mệnh này đấy.”

Đọc được tin nhắn của Giản Ngôn, Cố Lam cảm thấy rất cảm động, cô day mũi, được đà lấn tới.

Cố Lam: “Vậy, tổng giám đốc Giản, tuần này em có thể xin phép nghỉ để ở nhà chuẩn bị thật chu đáo không?”

Giản Ngôn: “Được thôi nhưng chị không trả lương tuần này cho cô đâu.”

Cố Lam: “...”

Cô muốn tăng ca.

Giản Ngôn: “Đừng lôi chuyện riêng vào công việc. Đêm Thất tịch công ty bận chết đi được, chị cho cô nghỉ đã là tốt lắm rồi, nếu vì mấy chuyện vớ vẩn này mà làm ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ đêm Thất tịch thì cô chết đi cho chị!”

Nhìn những lời này xong, Cố Lam lập tức mở danh thiếp của nhân viên liên lạc với cô.

Cô phải lập gia đình, phải lấy người giàu có thần bí này.

Thoát khỏi người đàn ông xúi quẩy kia, vứt bỏ công ty ghẻ này.

Cô không muốn sống cuộc sống nghèo rớt mùng tơi này thêm một ngày nào nữa!

***

Lúc Tần Tu Nhiên ra khỏi trụ sở công an thì đã tối.

Sau khi khởi kiện Vương Hán Nam và tên ăn cướp kia, Tần Tu Nhiên thấy toàn thân mệt mỏi khôn tả.

Anh không ổn, Thẩm Phỉ cũng không ổn. Ra khỏi trụ sở công an, Thẩm Phỉ móc điếu thuốc ra, mỏi mệt nói: “Hay là tôi đưa cậu về trước, đừng tới bệnh viện nữa, muộn thế này rồi…”

“Tu Nhiên.”

Anh ấy còn chưa nói xong thì đằng trước vang lên giọng của một phụ nữ trung niên. Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, hai người phụ nữ và một người lái xe đứng ven đường, đằng sau họ là chiếc xe thương vụ màu đen, dường như bọn họ đã đứng đợi ở trụ sở công an một lúc lâu.

Gió lạnh thổi lướt qua giữa hai nhóm người.

Tần Tu Nhiên đeo chiếc kính mắt nứt toác trên mặt, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ tới mức mất hẳn form áo vốn có, chiếc áo vét bị anh mệt mỏi xách trên tay, chiếc va-li màu đen được anh kéo theo người, không xét đến mặt mũi thì trông anh như một kẻ lang thang mới đi chạy nạn trở về.

Còn người phụ nữ đối diện thì ngồi trên xe lăn, mặc sườn xám ôm sát cơ thể, búi tóc, cài trâm, choàng áo khoác ngắn tay có tua rua, trên đùi còn đắp một tấm chăn, trông thong dong, chỉn chu, hết sức cao quý.

Hai người đứng cách nhau một con đường nhìn nhau, ánh mắt người phụ nữ đong đầy yêu chiều, Tần Tu Nhiên im lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Mẹ.”

“Tu Nhiên.” Hạ Di thở dài: “Tìm bạn gái đi, con xem con ra nông nỗi thế nào rồi kìa.”

Tần Tu Nhiên: “...”

“Mẹ không đùa với con đâu.”

Hạ Di vẫy tay.

Tần Tu Nhiên hiểu ý, bước tới trước mặt Hạ Di, dì đứng bên đưa tận tay anh một tập tài liệu.

“Con xem qua đi.” Hạ Di chỉ vào tập tài liệu: “Đây là những người mà mẹ sắp xếp cho con.”

Tần Tu Nhiên bối rối mở tập tài liệu ra, trông thấy danh sách lít nhít toàn chữ là chữ.

Anh khẽ nhíu mày, mắt ánh lên ý cười: “Đây là danh sách tay trong của mẹ ở công ty đấy à?”

Nghe vậy, Hạ Di không khỏi giật giật khóe môi, đầu óc đứa con trai này của bà ấy ít nhiều hơi có vấn đề.

Nhưng dù sao cũng là con ruột của mình nên bà ấy vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đây là danh sách đối tượng xem mắt mẹ sắp xếp cho con.”

Tần Tu Nhiên: “?”

“Ông con nói,” Hạ Di bình tĩnh và nghiêm túc: “Ông con biết rõ năng lực của con thế nào, chỉ cần con kết hôn thì nhà họ Tần sẽ là của con. Nếu như con có thể sinh được chắt trai cho ông con trước khi ông con nhắm mắt xuôi tay thì ông cụ có thể đuổi ba con và em trai con ra khỏi nhà, cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ.”

Tần Tu Nhiên: “??”

Qua loa vậy thôi sao?

“Con biết mẹ đã đợi ngày này bao lâu rồi không?” Hạ Di cười, ánh mắt có phần điên dại: “Con kết hôn, ba con cuốn xéo, đúng là chuyện cực kỳ tốt đẹp, song hỉ lâm môn! Tu Nhiên, con nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, mau chóng kết hôn cho ông con phải lau mắt mà nhìn.”

“Chuyện này đâu có vội được đâu?” Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Chuyện kết hôn…”

“Mẹ biết con không tiếp xúc với con gái nhiều.” Hạ Di ngắt lời anh, hết sức khéo hiểu lòng người san sẻ nỗi băn khoăn cho anh: “Cho nên mẹ đã chuẩn bị giúp con ba trăm hai mươi mốt đối tượng xem mắt. Con yên tâm, thân phận của con không hề bị tiết lộ, mọi người chỉ biết là, con là một người giàu có thần bí đang tuyển chọn bạn đời trăm năm khắp thành phố mà thôi.”

Nghe vậy, Tần Tu Nhiên ngừng thở.

“Bao nhiêu đối tượng cơ ạ?”

“Ba trăm hai mươi mốt.”

Hạ Di nói rõ chi tiết: “Bắt đầu từ ngày mai, từ tám giờ sáng tới tám giờ tối con đều phải đi xem mắt. Nếu như con cảm thấy vẫn chưa đủ thì mẹ có thể mua biển quảng cáo ở những nơi bắt mắt nhất cả nước cho con, để con tìm bạn đời trên phạm vi toàn quốc!”

Nói rồi, Hạ Di vươn tay, nắm chặt bàn tay Tần Tu Nhiên, trước ánh mắt khiếp sợ của con trai, bà ấy trịnh trọng tuyên bố: “Con trai, con yên tâm, chỉ cần con kết hôn, mẹ đảm bảo trong trò đấu đá nội bộ của nhà giàu này chắc chắn con sẽ là người giành chiến thắng!”