Nam Nữ Sống Thử

Chương 40




Trầm mặc là cầu Khang đêm nay*.

*Trích từ bài thơ Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.

Lặng yên là lời chia buồn thầm lặng.

Nghe anh nói thế, đôi môi vừa cong lên thành nụ cười của Cố Lam dần hạ xuống, nụ cười vừa nở trên môi ngay lập tức biến mất, cô di chuyển nhanh nhẹn giống như một chú thỏ ranh mãnh, bỗng nhiên xông về phía Tần Tu Nhiên.

Động tác của cô đã nhanh nhưng động tác của Tần Tu Nhiên còn nhanh hơn, anh đã chuẩn bị trước từ sớm, ngay khi thấy Cố Lam xông về phía mình, anh đã nhanh chân chạy vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa lại rồi giữ chặt cửa.

“Mở cửa ra!”

Cố Lam vặn tay nắm cửa muốn xông vào phòng nhưng Tần Tu Nhiên lại giữ chặt cửa lại không cho cô vào.

“Em bình tĩnh nghe tôi nói trước đã.” Bàn tay Tần Tu Nhiên mò mẫm khóa trái cửa lại: “Tôi cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà thôi, tôi tưởng em muốn làm tổng giám đốc nên mới ám chỉ tôi thu mua công ty của em. Vậy nên tôi mới nảy ra suy nghĩ này, nếu không công ty của em quả thật chả có giá trị gì để công ty tôi thu mua đâu.”

“Anh đừng có nói hươu nói vượn!”

Cố Lam đá mạnh vào cánh cửa, cánh cửa trị giá mấy chục nghìn tệ dội ngược lại khiến cô đau cả chân, cô hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy chân mình vì đau. Một lúc sau, cô lui về sau một bước, dựa vào cửa phòng trò chơi ngay bên cạnh, thở hổn hển đầy tức giận: “Tôi ám chỉ anh thu mua công ty lúc nào hả?”

“Vào cái hôm em đến bệnh viện thăm tôi đấy.” Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: “Suốt cả buổi em cứ nhắc đi nhắc lại với tôi là công ty em đang làm chỉ là một công ty rất nhỏ.”

“Tôi nói thế là đang bảo anh thu mua hay sao hả?” Cố Lam tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng quay cuồng: “Tôi nói thế là để anh trả tiền.”

“Ai mà nghĩ được như thế chứ?” Tần Tu Nhiên đi hẳn vào trong phòng, tự rót cho mình một ly nước, thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng là em đang chào hàng rằng công ty em có giá cả rất rẻ.”

Cố Lam: “...”

Cô sai rồi, cô không nên dùng tư duy của người bình thường để suy đoán suy nghĩ của Tần Tu Nhiên.

“Dĩ nhiên, nếu em không muốn làm tổng giám đốc thì tôi kêu họ dừng vụ thu mua này lại là được.” Tần Tu Nhiên uống một ngụm nước rồi an ủi Cố Lam: “Em yên tâm đi, tôi cũng không hứng thú gì với công ty của em đâu.”

Người đứng bên ngoài không lên tiếng trả lời anh.

Tần Tu Nhiên suy nghĩ một lúc, đoán có lẽ Cố Lam đang giận anh nên anh quyết định để Cố Lam bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện tiếp. Bây giờ, nếu anh mà ra ngoài thì chắc có khi anh sẽ phải đến bệnh viện tay trong tay với Thẩm Phỉ mất.

Anh ung dung vào phòng tắm, tắm sơ qua một lần, sau đó lại cạo râu, thậm chí còn xịt nước hoa.

Thật ra bình thường trước khi đi ngủ anh sẽ không xịt nước hoa nhưng không biết vì lý do gì mà tối nay anh lại vô thức xịt nước hoa lên người.

Lúc anh nhận ra được hành động khác ngày thường này của mình, mặt anh ngơ ra, nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân mình trong gương với mái tóc cũng đã được sấy xong. Sau khi sửng sốt mất một lúc, anh lập tức bỏ chai nước hoa xuống.

Đến lúc anh chuẩn bị xong tất cả thì anh cũng đoán rằng Cố Lam cũng đã bình tĩnh lại, lúc bấy giờ anh mới mở khóa, mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra, anh lập tức nghe thấy tiếng Cố Lam đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại, cô nói với người đầu dây bên kia bằng giọng điệu vô cùng buồn rầu: “Hết cách rồi, bọn họ cứ kiên trì muốn để tôi làm tổng giám đốc thôi, còn nói nếu tôi không làm tổng giám đốc, bọn họ nhất định sẽ thu mua công ty. Tôi có thể làm gì được chứ? Bây giờ tổng giám đốc Giản vào đồn cảnh sát rồi, trước khi đi chị ấy cũng đã giao công ty lại cho tôi, tôi không thể đứng yên nhìn công ty bị người ta cướp đi như thế được. Tổng giám đốc Lương, anh thương lượng với tổng giám đốc Vương thử xem, rốt cuộc các anh muốn công ty bị thu mua hay là để tôi làm tổng giám đốc đây, mấy người cứ suy nghĩ đi nhé. Ngày mai ngày mốt, chúng ta hãy mở cuộc họp để quyết định chuyện này nhưng phải thông báo trước với tôi một tiếng đấy.”

“Ừm, tôi biết, tôi biết công ty cũng có chỗ khó của mình. Nhưng tôi cũng bị ép bất đắc dĩ phải nhận chức tổng giám đốc này thôi, bọn họ nhất định muốn tôi làm, tôi có thể làm gì được chứ? Tiền lương chắc chắn không thể giảm, điều này quá rõ ràng rồi, tổng giám đốc thì phải có phong thái của tổng giám đốc. Trước đây tiền lương của tổng giám đốc Giản là năm mươi nghìn tệ, đến tôi lại lập tức giảm xuống bốn mươi nghìn tệ là không được. Nhưng tôi có thể không cần trích phần trăm và chia cổ tức từ cổ phần nữa, vì công ty tôi có thể nhượng bộ chịu thiệt về mình.”

“Đúng rồi, chuyện này cứ tạm thời quyết định như thế này, anh và tổng giám đốc Vương cứ suy nghĩ cho kỹ, bên phía tổng giám đốc Giản thì khi chị ấy vừa ra khỏi đồn công an tôi đã thông báo cho chị ấy biết rồi. Anh yên tâm đi, tổng giám đốc Giản không có ý kiến gì.”

Nói xong, Cố Lam cúp máy.

Cô vừa quay đầu lại đã trông thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tần Tu Nhiên, nhìn thấy cô đã cúp điện thoại, Tần Tu Nhiên lập tức nói: “Không phải là em không muốn làm tổng giám đốc sao?”

“Tôi chỉ là không muốn chiếm được vị trí tổng giám đốc dưới tình thế này mà thôi.” Nói xong, Cố Lam đứng lên, ghét bỏ nói: “Đến bao giờ anh mới có thể thông minh hơn một chút hả? Anh hiểu ý tôi không? Tiền lương của tổng giám đốc là năm mươi nghìn tệ, ai mà không muốn làm chứ?”

Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam nói câu này rất hùng hồn khiến anh không nhịn được lại hỏi tiếp: “Vậy Giản Ngôn thì sao? Không phải cô ta là chị em tốt của em sao?”

“Chị ấy cũng có suy nghĩ giống tôi thôi, chị ấy là chủ tịch mà, làm tổng giám đốc rất vất vả, tôi giúp chị ấy đảm nhiệm vị trí này.”

Cố Lam vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, lúc đi đến cửa, cô đột nhiên nhận ra một điều: “À cái đó, tổng giám đốc Tần.”

Nói xong câu này, cô lại chợt nhận ra xưng hô thế này không hợp cho lắm, cô đã đồng ý với Tần Tu Nhiên là phải dùng cảm xúc thật của mình để đối mặt với anh, muốn thử cố gắng phát triển mối quan hệ tình cảm giữa hai người.

Nói tóm lại cô không thể gọi anh là tổng giám đốc Tần, vì thế cô thay đổi xưng hô gọi: “Tần Tu Nhiên.”

“Hả?” Tần Tu Nhiên ngước mắt lên nhìn cô, rốt cuộc sau khi cô gọi anh bằng cái tên này anh cũng có phản ứng, Cố Lam nhìn thoáng qua phòng trò chơi, suy xét: “Chuyện là, chúng ta mới đang trong giai đoạn sống thử, tôi có cần thay đổi điều gì vì anh không?”

“Không cần.” Tần Tu Nhiên nói thẳng: “Hai chúng ta chỉ cần đối xử với đối phương bằng cảm xúc thật của mình là được rồi.”

“Ok, tôi hiểu rồi.” Cố làm giơ tay lên làm động tác “OK”, sau đó không hề do dự chút nào đẩy cửa phòng trò chơi ra, lớn tiếng nói: “Anh đi ngủ trước đi, tôi chơi một lát rồi ngủ sau.”

Tần Tu Nhiên nghe thấy cô nói vậy thì bất ngờ đứng ngây người ra, một lúc sau anh mới chợt nhớ ra bây giờ là mấy giờ nên vội vàng đuổi theo cô, mở cửa phòng ra, nói với cô bằng giọng khó có thể tin nổi: “Bây giờ mười một giờ đêm rồi mà em còn muốn chơi game sao?”

“Mười một giờ tôi không chơi game thì tôi làm gì?” Cố Lam bỏ tai nghe vừa được đeo lên xuống, nương theo ghế chơi game mà quay người lại, có phần khó hiểu nhìn anh: “Chẳng lẽ đi ngủ sao?”

Tần Tu Nhiên lại thấy có hơi mất tự tin trước câu hỏi này của cô.

Đi ngủ lúc mười một giờ thì kỳ lạ lắm sao?

Hai người họ cứ nhìn thẳng vào nhau như thế một lúc lâu, sau đó Cố Lam suy nghĩ một lúc, quyết định phải giao lưu một chút với Tần Tu Nhiên để họ hiểu nhau hơn, thế là cô phổ cập kiến thức cho anh: “Là thế này, tổng giám đốc Tần, anh phải thông cảm cho những người làm thuê như chúng tôi một chút chứ. Lúc chúng tôi tan làm đã là chín giờ, về đến nhà là mười giờ, tắm rồi đánh răng rửa mặt sau đấy lại quét dọn vệ sinh các thứ xong xuôi đã là mười một giờ, là mười một giờ đó, chính là khoảng thời gian tốt đẹp của chúng tôi, giờ phút này chính là lúc tự do nhất của chúng tôi. Anh ngủ là chuyện của anh, tôi bảo đảm mình sẽ im lặng.” Nói xong, Cô Lam giơ tay lên nhấn vào nút âm lượng: “Chắc chắn không làm phiền đến anh.”

Tần Tu Nhiên nghe cô nói, định mở miệng nói những câu thuyết phục khuyên nhủ cô nên đi ngủ sớm.

Mười một giờ rồi, nếu không đi ngủ thì liệu ngày mai có dậy nổi không?

Ngày mai mà không dậy nổi thì  như thế chẳng lẽ không lãng phí khoảng thời gian đẹp nhất vào buổi sớm mai hay sao?

Sáng sớm dậy mà không có tinh thần thì chẳng phải là cuộc sống mất đi một phần vui vẻ sao, như thế mà cô không cảm thấy cuộc sống ngập chìm trong những trận game rất sa đọa sao?

Anh đã nghĩ ra vô số lời khuyên nhủ nhưng cuối cùng anh vẫn nhắm mắt lại không nói ra mà chỉ nói: “Được.”

Đã nói sẽ dùng cảm xúc thật để cư xử với nhau, cô không quấy rầy anh, anh cũng không thể thay đổi lựa chọn của cô.

Anh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi ngủ đây.”

Nói xong câu này, anh đi về phía phòng ngủ chính, đóng cửa phòng lại rồi đi vào buồng ngủ của mình, ngả lưng nằm lên chiếc giường cưới hình trái tim màu hồng đào kia, nhìn trần nhà đã được giăng đèn kết hoa trang trí trên đỉnh đầu mình. Anh cứ nhìn như thế một lúc lâu, sau đó mới nhắm mắt lại: “Bạn Tiểu X, tắt đèn đi.”

Phòng ngủ lập tức chìm trong bóng tối, anh nằm trên giường, đắp chăn lên người, tự nói với mình rằng ngủ thôi, nên ngủ thôi, bình thường không phải mày cũng ngủ như thế sao.

Nhưng không biết vì lý do gì mà đêm nay anh lại thấy khó ngủ như vậy, cảm giác bồn chồn giống như luôn có một chuyện gì đó mà anh vẫn chưa hoàn thành đang quấy nhiễu đầu óc anh, khiến cứ mỗi lần anh sắp chìm vào giấc ngủ lại đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Không biết người ấy đã ngủ chưa?

Cố Lam đã ngủ chưa?

Cố Lam vẫn chưa ngủ sao?

Dường như anh vẫn đang suy nghĩ về điều này, mà trong lúc anh vẫn thao thức chưa ngủ được thì Cố Lam đang múa phím, chém giết một trận ra trò.

Trò chơi kéo cô ra khỏi cảm giác căng thẳng của việc “Tối nay phải ngủ chung một giường với Tần Tu Nhiên”, khiến adrenalin* của cô dâng cao, giúp cô không còn thấy sợ hãi nữa.

*Adrenalin: là một hormon  được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Giờ đây cô đã chẳng còn nhớ trên giường vẫn còn một người khác mà cô đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc có tiền thật tốt.

Màn hình này có độ phân giải rất tốt, kể từ khi bắt đầu chơi game đến giờ chưa bao giờ cô nhìn thấy kẻ địch rõ như bây giờ, kể cả kẻ địch có ẩn náu trong bụi cỏ thì cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bàn phím này thực sự rất thoải mái, rất sướng tay, gõ không đau tay chút nào.

Tai nghe cũng rất xịn, hiệu ứng âm thanh headshot vang lên quả thực vô cùng tuyệt vời.

Suốt cả trận cô cứ như đang múa phím, cả một đêm thành tích đều là S+++, thậm chí còn nhận được danh hiệu “Người gánh team”, khiến cô vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng cô hoàn toàn không hay biết rằng ở ngay căn phòng bên cạnh thôi, có một người vẫn đang thắp đèn cô đơn chờ cô quay trở về.

Lúc mười hai giờ, Tần Tu Nhiên vẫn thao thức, mở mắt nhìn màn trên đầu, cảm thấy nên tháo thứ này đi vì nó ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Lúc một giờ sáng, Tần Tu Nhiên nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được, cảm thấy nên vứt cái giường cưới hình trái tim màu hồng đào này đi vì nó ảnh hưởng giấc ngủ của anh.

Lúc hai giờ sáng, Tần Tu Nhiên vẫn nằm lì trên giường, cảm thấy nên vứt bức tranh treo trên tường cách đó không xa đi vì nó ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Lúc ba giờ sáng…

Vào lúc trong đầu Tần Tu Nhiên đang sắp nảy sinh suy nghĩ phá hủy cả căn phòng này, đột nhiên anh lại nghe thấy một tiếng “Két” vang lên.

Sau đó là tiếng bước chân cẩn thận khẽ khàng hết mức có thể giống như kẻ trộm vang lên từ cửa phòng, không biết tại sao ngay khi nghe thấy tiếng bước chân này, cơn buồn ngủ anh đợi chờ nãy giờ không thấy nay lại bỗng nhiên ập đến, giống như chuyện mà anh mãi vẫn không giải quyết được kia cuối cùng cũng có kết quả.

Anh mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay, chỉ láng máng nghe thấy một vài tiếng sột soạt vang lên.

Nghe giống như cô đang rửa mặt.

Cũng may buổi tối trước khi đi ngủ Cố Lam sẽ đi tắm.

Nếu như cô không tắm thì có lẽ anh sẽ không kiên trì nổi được nữa.

Anh có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô không giống với anh nhưng anh không thể chấp nhận được chuyện cô không chú ý vấn đề vệ sinh cá nhân.

Bây giờ anh mới hoàn toàn yên tâm, vui vẻ chìm sâu vào giấc ngủ say giống như bị ngất xỉu.

Anh mơ hồ cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ, trong mơ anh bồng bềnh bay trên trời, xung quanh anh là những đám mây, anh cứ bay bay lúc ẩn lúc hiện giữa những tầng mây, ánh nắng ấm áp chiếu vào người anh.

Thật thoải mái, anh có thể ngủ ngon rồi.

Nhưng đúng vào lúc anh nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ với giấc mơ đẹp này, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp rất to, sấm sét vang lên “Ầm” một tiếng rồi đánh vào người anh, ngay lập tức anh rơi từ không trung cao mười nghìn mét xuống phía dưới!

Cảm giác mất trọng lượng mạnh đột nhiên xảy ra này khiến anh vốn dĩ đã nhắm mắt ngủ rồi lại đột ngột mở to hai mắt tỉnh lại trong cơn mơ, anh thở hổn hển, liếc mắt nhìn khắp căn phòng bằng ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào, có phần mờ mịt không hiểu tại sao.

Tiếng sấm quen thuộc lại chợt vang lên bên cạnh anh, lần thứ hai nghe thấy tiếng sấm này, anh có phần mê mang không biết đây là thực hay mơ.

Chẳng lẽ anh vẫn đang mơ sao?

Vừa nghĩ như thế, anh quay đầu nhìn về phía tiếng sấm vang lên, không nhìn thì không sao mà vừa quay đầu lại nhìn đã trông thấy một người phụ nữ ngủ giang tay giang chân ra thành hình chữ “đại”, đang ngủ rất say.

Tuy không mở đèn nhưng ánh trăng chiếu vào người cô cũng sáng đến nỗi anh có thể nhìn thấy có một con muỗi đang đậu trên mặt cô, từ đó có thể thấy cái màn màu hồng đào này chẳng có tác dụng gì hết ngoài tác dụng khiến anh cảm thấy bất an, bồn chồn.

Anh cứ ngây người nhìn Cố Lam, ánh mắt nhìn cô tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi.

Anh nhìn vào cái cổ mịn màng của cô trước rồi sau đó lại nhìn vào phần ngực trông có vẻ hơi bằng phẳng của cô.

Cuối cùng, anh bắt đầu nghi ngờ.

Cô thật sự là phụ nữ sao?

Có phải do nội tiết tố nam không sản sinh ra đủ nên cô mới không có trái cổ hay không?

Giới tính được ghi trên thẻ căn cước có thể thay đổi không?

Cô ngáy…

Tần Tu Nhiên không kiềm chế được, giơ tay cầm lấy một cái gối rồi ôm vào trong lòng, ngây người nhìn cô rồi suy nghĩ lung tung.

Thế mà cô lại ngáy…

Bọn họ thật sự có thể kết hôn không?

Anh có thể thật sự chấp nhận cô tham gia vào chặng đường đời tiếp theo của mình không?

Không.

Trong khoảnh khắc cảm giác đau đầu do mất ngủ tác động lên dây thần kinh số năm của Tần Tu Nhiên, anh ôm gối, quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trông có vẻ đang ngủ rất ngon giấc của Cố Lam, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là…

Không thể nào.

Anh tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào kết hôn với người phụ nữ này được.

Tần Tu Nhiên anh đây, cho dù có cô đơn lẻ loi cả đời, có nghèo rớt mùng tơi đi chăng nữa, có nhảy từ tầng cao nhất này xuống cũng không thể kết hôn với Cố Lam!

Trừ khi cô không ngủ ngáy nữa!!!