Nam Nữ Sống Thử

Chương 27




Vào giây phút nhìn thấy cái meme kia, Tần Tu Nhiên hóa đá.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh là: Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát ngay và luôn, tìm luật sư để kiện nữa!

Thế này khác gì xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân đâu?

Thế này có tính là tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác không hả?

Trong lúc ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa, mức độ phẫn nộ của anh tăng lên từng phút từng giây. Giữa bầu không khí yên lặng như tờ ấy, đột nhiên có tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên.

Tần Tu Nhiên lần theo âm thanh nhìn sang, phát hiện đó là tổng giám đốc Lâm Tu của thương hiệu máy bay không người lái Khám Phá Thế Giới.

Ông ấy đeo kính gọng đen, nhìn Tần Tu Nhiên với vẻ mặt tràn ngập sự cảm kích và vỗ tay một cách thật nghiêm túc chứ chẳng hề giống đang đùa giỡn chút nào.

Ông ấy vừa vỗ tay, tổng giám đốc thương hiệu trang sức đá quý Chân Tình Trọn Đời - Vương Tú Lệ - ngồi cạnh cũng làm theo. Như phản ứng domino, một loạt các thành viên thuộc thương hiệu cũng như người của Hạ Di đều vỗ tay khiến cho tiếng tràng pháo tay vang khắp cả phòng họp.

Tần Tu Nhiên ngơ ngác, hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh không dám nói nhiều, chỉ làm bộ bình tĩnh nhìn họ, sau đó anh thấy cả Lâm Tu lẫn Vương Tú Lệ đều đứng lên.

"Xin cảm ơn rất nhiều!"

Lâm Tu cảm động nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Tần đã sẵn sàng buông bỏ hình tượng cá nhân của mình để đem về lợi ích tối đa cho công ty! Lên tiếng vì những công ty đã dành biết bao tâm huyết vào sản phẩm của mình như chúng tôi!"

"Không có gì." Tần Tu Nhiên khẽ gật đầu, trong lòng càng mờ mịt hơn nữa.

Cái quái gì thế kia? Anh sắp biến thành trò hề tới nơi rồi, sao mấy người này lại tỏ ra cảm động như vậy chứ?

Rồi còn giá cổ phiếu nữa, người thừa kế của công ty mất hết hình tượng cỡ đó rồi, thế mà cổ phiếu không những sụt giá mà còn đạt đến giá trị cao nhất trong khoảng biên độ dao động hàng ngày, CLGT?!

Rốt cuộc những nhà đầu tư cổ phiếu nghĩ gì thế? Gà thật à?

"Chủ tịch Tần." Lâm Tu ngoái đầu nhìn về phía hình ảnh Tần Kiến Thanh được chiếu trên tường: "Tôi có thể xin được mạn phép nói đôi lời được không ạ?"

Thấy ánh mắt đầy tha thiết của Lâm Tu, Tần Kiến Thanh gật đầu.

Lâm Tu hít sâu một hơi, dường như ông ấy đang cố gắng sắp xếp câu từ. Một lúc sau, ông ấy cất lời: "Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có ngày tổng giám đốc Tiểu Tần làm một cú hích marketing cho Khám Phá Thế Giới của chúng tôi như hôm nay. Thật ra có mấy lời tôi đã muốn nói từ lâu. Tôi gia nhập tập đoàn Tần Thị ngót nghét cũng được mười năm rồi, tôi biết tập đoàn chúng ta xưa giờ cực kỳ coi trọng đầu tư khoa học kỹ thuật, với mong muốn có một vài dự án phát triển khoa học kỹ thuật trong ngành năng lượng, xem như hưởng ứng lời kêu gọi nâng cấp công nghiệp và tối ưu hóa cơ cấu của đất nước. Năm ấy, lúc tôi được cử nhận dự án máy bay không người lái, về cơ bản dự án còn nằm trong giai đoạn mới bắt đầu, tôi luôn duy trì sự tín nhiệm với tập đoàn và dốc sức nghiên cứu. Tôi dám chắc rằng chất lượng của các sản phẩm máy bay không người lái của công ty chúng ta cao hơn bất kỳ công ty xí nghiệp nào. Tuy nhiên, giá thành nghiên cứu quá cao, cộng thêm chi phí marketing khổng lồ, thị trường tiêu thụ thì vẫn chưa thực sự trưởng thành đã dẫn đến thương hiệu chúng tôi không kiếm được nhiều lợi nhuận. So với ngành đầu tư, những thương hiệu chiến đấu một thân một mình như chúng tôi không được nhận sự quan tâm bằng. Hôm nay công ty đã để mắt đến chúng tôi, tổng giám đốc Tiểu Tần thì cống hiến quên mình, đích thân làm marketing cho chúng tôi, tôi thật sự cảm động khôn xiết!"

"Tổng giám đốc Tiểu Tần." Dứt lời, Lâm Tu nhìn Tần Tu Nhiên, cúi chào thật thấp: "Thành thật cảm ơn cậu!"

Thấy Lâm Tu cúi người, tràng pháo tay hãy còn văng vẳng bên tai, Tần Tu Nhiên chẳng biết nên làm gì.

Đây là chiều hướng phát triển mà anh chưa hề nghĩ tới bao giờ, thậm chí ngay cả việc lựa lời để trả lời mà anh cũng chẳng thể làm được, chỉ biết tỏ ra điềm tĩnh mà gật đầu, không nói gì thêm.

Tần Giang Hà ngồi cạnh liếc sang Ứng Văn Khánh, Ứng Văn Khánh hiểu ý, vội vàng la lên: "Cậu ta lên tiếng cho các ông, nhưng còn công ty thì sao? Phải cân nhắc cho hình ảnh của toàn thể công ty chứ!"

"Nếu như cả công ty bị ảnh hưởng về mặt hình ảnh thì tại sao giá cổ phiếu chẳng những không giảm mà còn tăng?" Nghe Ứng Văn Khánh nói vậy, Tần Tu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cứ như thể câu chất vấn của ông ta đã đưa anh trở về với chiến trường quen thuộc vậy.

Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn Ứng Văn Khánh: "Tổng giám đốc Ứng có vẻ bảo thủ quá rồi đấy, hình như tư tưởng của đội ngũ đầu tư do tổng giám đốc Ứng chỉ đạo những năm qua cũng có phần rập khuôn."

"Cậu Tần mới vào công ty nên có thể chưa biết chuyện này." Vừa nhắc đến thành tựu đem lại cho công ty, Ứng Văn Khánh tỏ ra vô cùng hãnh diện: "Đội ngũ do tôi dẫn dắt luôn đem lại hiệu quả tốt cho công ty đấy nhé!"

"Phải rồi." Tần Tu Nhiên mỉm cười gật đầu: "Làm việc theo vai vế và năm kinh nghiệm, hễ dự án đầu tư nào đạt được lợi nhuận cao đều bị chuyển về tay ông mà, đương nhiên hiệu quả sẽ tốt rồi."

"Cậu nói linh tinh gì đấy?!"

Ứng Văn Khánh cuống cuồng cả lên khi nghe anh nói vậy.

Tần Tu Nhiên liếc mắt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên nhanh chóng đặt một tập tài liệu trước mặt Tần Tu Nhiên. Anh chuyển chồng tài liệu ấy cho Ứng Văn Khánh, Tần Giang Hà và những cổ đông quan trọng khác đang có mặt tại đây: "Đây là bản tố cáo bằng tên thật của Tưởng Phân, nhân viên từng làm việc dưới trướng tổng giám đốc Ứng. Cô ấy đã lên án ông ta lợi dụng chức quyền cướp dự án mà cô ấy đã theo xuyên suốt từ khi bắt đầu cho đến lúc hoàn thành, biển thủ tiền thưởng cá nhân của cô ấy, bị cô ấy tố cáo thì trả thù, ép buộc cô ấy từ chức. Mọi người có thể đọc để biết nội dung cụ thể, chứng cứ đều nằm trong đó. À!" Tần Tu Nhiên ngoảnh qua nhìn Tần Giang Hà: "Tổng giám đốc Tần, cô ấy nói ban đầu cô ấy tìm gặp ông để tố cáo Ứng Văn Khánh, nhưng sau này Ứng Văn Khánh chẳng những không chịu bất cứ hình phạt nào mà cô ấy còn bị trả thù ngược lại, ông có thể giải thích vì sao không?"

Những lời này làm sắc mặt Tần Giang Hà trở nên khó coi cực kỳ.

Tần Tu Nhiên dựa vào lưng ghế, nhìn những người khác đang nghiêm túc đọc tài liệu, từ tốn nói: "Tôi nghĩ chuyện tổng giám đốc Ứng hôm nay sẽ khó mà có kết quả ngay, nếu mọi người thấy ổn thì chi bằng tổng giám đốc Ứng hãy tạm thời đình chỉ công tác để tránh hiềm nghi, chấp nhận sự điều tra của công ty. Trong thời gian đó, tôi sẵn sàng san sẻ công việc với tổng giám đốc Ứng."

Nói xong câu ấy, Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Kiến Thanh: "Ông nội thấy sao ạ?"

Tần Kiến Thanh còn chưa trả lời mà Tần Giang Hà đã bồn chồn kêu lên: "Ba à, tổng giám đốc Ứng là nhân viên kỳ cựu đã theo công ty chúng ta nhiều năm, không thể chỉ vì một câu nói mà..."

Tuy nhiên, Tần Giang Hà chưa kịp dứt câu đã thấy Tần Kiến Thanh chầm chậm gật đầu.

"Văn Khánh tận tụy làm việc cho công ty cũng đã lâu." Dường như Tần Kiến Thanh phải mất rất nhiều sức lực để có thể thốt được câu này: "Tạm thời nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Tần Giang Hà trợn to mắt.

Tần Tu Nhiên cúi đầu xoay cây bút gel đang cầm trong tay, nghe Tần Kiến Thanh nói tiếp: "Tu Nhiên, chút nữa đến gặp ông. Tôi mệt rồi, tan họp đi."

Tần Kiến Thanh thều thào, trợ lý tiến lên giúp ông cụ tắt video.

Tần Tu Nhiên không hề nể nang gì Tần Giang Hà, cài cúc áo đứng lên trước, sau đó khẽ mỉm cười với Tần Giang Hà: "Tổng giám đốc Tần, tôi đi gặp chủ tịch trước đây, ông và tổng giám đốc Ứng cứ bàn bạc với nhau đi nhé."

Dứt lời, anh không chờ Tần Giang Hà đáp trả tiếng nào đã xoay người bỏ đi.

Những người còn lại nhìn nhau, không ai dám nói tiếng nào. Hạ Di đứng dậy, phất tay với người của mình: "Mọi người chưa đi à? Giờ tôi đi đây."

Kế đó, bà ấy quay qua nhìn Tần Giang Hà, hơi nghiêng đầu: "Tạm biệt tổng giám đốc Tần."

Có Hạ Di đi đầu, người xung quanh lần lượt đứng lên. Đến lúc chỉ còn mỗi Ứng Văn Khánh và Tần Giang Hà trong phòng họp, Ứng Văn Khánh sốt ruột đi tới: "Tổng giám đốc Tần, tôi phải làm sao bây giờ? Ban đầu ông đã đồng ý..."

"Im lặng!" Tần Giang Hà đanh giọng quát: "Ông sợ cái gì mà sợ? Miễn là cuối cùng nhà họ Tần vẫn về tay tôi, ông còn sợ ông không giữ được chức vụ này à? Nó là con tôi, tôi là ba nó, chẳng lẽ nó còn leo lên đầu tôi ngồi được?"

"Nhưng giờ cậu ta leo lên đầu ông ngồi, phạt tôi rồi còn gì?" Ứng Văn Khánh thật thà bảo.

Tần Giang Hà cứng họng, ấp úng cả buổi mới gào lên: "Đó là do tôi vẫn còn ông già, đồ ngu!"

Vừa bước chân ra khỏi phòng họp, Tần Tu Nhiên cuống quýt lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Phỉ. Đào Nhiên theo sau anh, ánh mắt anh ta ngập tràn sự sùng bái: "Cậu chủ, cậu đánh bất ngờ đỉnh thật đó! Bọn họ đâu có ngờ được rằng cậu có thể dùng cách đó để đánh bại họ đâu!"

Trầm trồ xong, Đào Nhiên thấy Tần Tu Nhiên mở cửa lên xe, lạnh lùng hỏi: "Thẩm Phỉ, cậu giải thích tôi nghe ba cái meme vớ vẩn kia là sao đấy?"

Đang chơi mạt chược thì bị Tần Tu Nhiên chất vấn, Thẩm Phỉ lấy làm ngạc nhiên, anh ấy nhờ bạn gái đang ngồi cạnh chơi tiếp hộ mình rồi đứng lên, ra ngoài: "Meme? Meme gì cơ?"

Tần Tu Nhiên bị hỏi lại mà ngớ người. Một lát sau, anh quyết định liên hệ trực tiếp với người trung gian: "Cậu thêm tôi và người phụ trách làm quảng cáo lần này vào một nhóm đi, tôi hỏi họ luôn cho rồi."

Thẩm Phỉ hơi hoang mang chưa load kịp tình hình, dù vậy anh ấy vẫn gật đầu đồng ý: "À, ok."

Anh ấy nhanh chóng thêm người phụ trách mảng quảng cáo và Tần Tu Nhiên vào một nhóm. Tần Tu Nhiên vừa vừa nhóm đã gửi chiếc meme "Cô kia, yêu tôi đi, kim cương đang chờ cô nhận đây" của mình, lạnh lùng chất vấn: "Cái meme này công ty nào làm?"

Giản Ngôn vừa hào hứng vào nhóm đã bị Tần Tu Nhiên chỉ đích danh.

Trong lòng cô ấy hơi kích động, dù gì cô ấy cũng đã dùng chiêu đánh bất ngờ để trở thành công ty có lượng truy cập lớn nhất trong số tất cả các công ty truyền thông. Thấy Tần Tu Nhiên chỉ đích danh mình, Giản Ngôn trả lời ngay: "Tổng giám đốc Tần, là công ty chúng tôi, văn hóa Du Mặc ạ."

Văn hóa Du Mặc?

Thật là hài hước!

Ngay khoảnh khắc thấy Giản Ngôn hiện hình, chẳng hiểu sao Tần Tu Nhiên lại cảm thấy như "á à biết ngay mà".

Đáng lẽ ra anh phải biết rằng sếp của Cố Lam thì đứng đắn được cái nỗi gì chứ?

Tần Tu Nhiên sắp sửa cười điên vì quá sôi máu bởi đám người này, anh không kìm được mà hỏi: "Cảm phiền tổng giám đốc Giản giải thích cho tôi xem phương án marketing của các cô liên quan gì tới "tích cực" không?"

Đọc được tin nhắn, Giản Ngôn thầm thấp thỏm lo sợ.

Cô ấy nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai ở đây, lần này cô ấy đã đổ một số tiền lớn vào đây để thực hiện một cú hích mãn nhãn. Nhưng lỡ chẳng may sếp trên không hài lòng thì sao, cô ấy sẽ mất cả chì lẫn chài còn gì?

Hơn nữa, các đồng nghiệp của cô ấy đều đang có mặt trong này, sao cô ấy có thể mất hết mặt mũi tại đây được?

Giản Ngôn lấy lại bình tĩnh, quyết định sẽ cử một viên "đại tướng" ra để đối phó với Tần Tu Nhiên.

Thế là cô ấy điềm tĩnh trả lời: "Tổng giám đốc Tần, về vấn đề này, anh có thể hỏi giám đốc thiết kế của công ty chúng tôi, cô Cố Lam."

Giám đốc thiết kế Cố Lam?

Tần Tu Nhiên đần mặt ra: "Quảng cáo này do cô ấy làm à?"

Giản Ngôn không trả lời mà đáp lại bằng cách gửi bức ảnh Cố Lam trên cười tươi như hoa, dưới viết ba chữ "mỹ nhân kế".

Tần Tu Nhiên: "..."

Nhìn nụ cười của Cố Lam, huyết áp của anh tăng cao vùn vụt, không chịu được nữa phải ôm ngực.

Đau tim quá!

Anh phải block cả bọn công ty này thôi, anh không chịu nổi nữa rồi!

Anh không dám nói chuyện với Giản Ngôn, anh sợ chút nữa mình vào bệnh viện không phải để thăm ông nội mà tiễn vào phòng hồi sức cấp cứu luôn quá.

Thế là Tần Tu Nhiên nhắn mỗi một câu "Được lắm" để kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau đó, anh tá hỏa nhắn tin cho Cố Lam: "Sáu giờ tối ở nhà chờ tôi, tôi cần gặp."

Đang ngồi ăn cái đùi gà được Dương Dung kho cho thì nhận được tin nhắn, Cố Lam hí ha hí hửng nhướng mày.

Mới sáng ra mà đã nhớ cô rồi à?

Ôi, đàn ông rơi vào lưới tình ai mà chẳng thế, biết tỏng rồi!

Cô đang định khoe với Dương Dung thì lại thấy Giản Ngôn gửi vài bức ảnh chụp màn hình qua.

Đồng thời tặng thêm một câu xanh rờn: "Lam Lam à, công ty chết hay sống phụ thuộc vào cô đấy. Tần Tu Nhiên hình như không muốn trả tiền cho chúng ta, chị bảo cô là người lên ý tưởng cho quảng cáo này rồi đấy. Cô là bạn gái của anh ta, người bên gối thì nịnh nọt nhiều vào, biết chưa?"

Thấy Giản Ngôn nói vậy, Cố Lam hốt hoảng mở các bức ảnh chụp màn hình ra xem.

Khi nhìn thấy câu "Được lắm" mà Tần Tu Nhiên nhắn cuối cùng, cô chết trân.

Được lắm, nghĩa là tâm trạng của Tần Tu Nhiên cực kỳ xấu.

Cô nhận thức quá rõ tình trạng mối quan hệ giữa Tần Tu Nhiên và mình, bây giờ cô vẫn còn trong giai đoạn quen thử mà.

Mộng đẹp làm vợ tổng giám đốc nhà giàu chưa gì đã tan thành mây khói rồi ư?

Hơn nữa, với tính cách gắt góng, nóng nảy của Tần Tu Nhiên, nếu anh nghĩ đống meme đó do cô làm thì có mà chôn sống cô à?

Làm sao đây?

Cố Lam hoang mang thầm kêu cứu. Lúc này đây, nhìn lại cuộc hẹn vào lúc sáu giờ, cô những tưởng Diêm Vương đang chờ lấy mạng mình vậy.

Cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người tặng quà, cô sẽ tức tốc đi mua hai thùng mì ăn liền ngay!