Nam Nữ Sống Thử

Chương 18




Lượng thông tin có trong câu này quá lớn, Cố Lam chưa thể phản ứng được ngay.

Cô nhìn người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế sắt với đôi tay bị còng, nét mặt anh vẫn bình thản như thể những gì anh mới kể chẳng liên quan gì tới anh vậy.

Tuy nhiên, đến khi load được ý nghĩa của câu này thì Cố Lam mới thấy quá là liên quan ấy chứ.

Tranh chấp tài sản kế thừa với ba ruột, bởi vì ba ruột ưu ái người phụ nữ khác và con của người phụ nữ ấy hơn...

Sau khi thông được vấn đề, Cố Lam nhìn nhận lại người thanh niên đang ngồi đối diện, không hiểu sao tự dưng cô thấy anh đáng thương đến lạ.

"Mấy người đó đúng là quá đáng mà!"

Cố Lam quở trách, lén lút quan sát biểu cảm của Tần Tu Nhiên: "Ba anh đúng là đồ cặn bã, quá xấu xa! Đạo đức vứt vào thùng rác hết rồi! Nên bị toàn xã hội lên án! Nhưng mà..." Cố Lam nghĩ đến một giải pháp: "Sao anh không nhờ báo chí đăng chuyện này lên mạng?"

"Đăng lên mạng làm gì?"

Tần Tu Nhiên lấy làm kỳ lạ, Cố Lam giơ quả đấm lên: "Lên án bọn họ, để dư luận đứng về phía anh chứ gì nữa!"

"Chẳng sao cả." Tần Tu Nhiên hờ hững trả lời: "Người ta thích đứng bên nào thì đứng bên đó."

Nghe anh nói vậy, Cố Lam sửng sốt, không kìm được lẩm bẩm: "Anh tốt bụng thật!"

"Không đến nỗi đó đâu." Giọng Tần Tu Nhiên nhẹ bẫng: "Tôi chỉ muốn mấy người đó màn trời chiếu đất, lang thang đầu đường, đau đớn chết đi trong tuyệt vọng khôn cùng mà thôi."

Cố Lam: "..."

Sao tự dưng cô hết đồng cảm rồi nhỉ?

"Vậy..." Cố Lam quay mặt qua một bên, mượn việc tằng hắng để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó cô ngoái lại hỏi: "Việc anh và em trai anh tranh giành tài sản với nhau thì liên quan gì tới tôi?"

"Để chứng minh tôi có năng lực giúp nhà họ Tần phát triển tốt hơn, tôi đã đem một bản hợp đồng cực kỳ quan trọng từ nước ngoài về cho ông nội tôi." Tần Tu Nhiên đáp, đoạn anh quay sang nhìn cô, gằn từng câu từng chữ: "Bản hợp đồng đó nằm trong chiếc hành lý mà cô đã lấy."

"Nên anh nghi ngờ tôi là người của em trai anh!" Cố Lam đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Tần Tu Nhiên gật đầu đồng ý, nhìn Cố Lam bằng ánh mắt như muốn nói rằng "cuối cùng cô cũng chịu thông não": "Ban đầu tôi bảo bộ quần áo đó trị giá một triệu, bắt cô bồi thường chẳng qua là muốn gây áp lực cho cô, kiểm tra xem thử cô có phải người do Tần Bác Văn cử đến hay không mà thôi. Cuối cùng tự dưng cô bỏ chạy, tôi nghi ngờ cũng có lý chứ, sau đó cô lại có mặt tại đại hội xem mắt, nhiều chuyện trùng hợp như vậy nên tôi mới tưởng cô là người của nó. Tôi muốn ép cô nói thật nên mới dọa là sẽ chôn sống cô."

"Vậy thì..." Cố Lam trầm ngâm suy nghĩ, tập trung vào mỗi chuyện mà cô hoài nghi từ đầu đến tận bây giờ: "Rốt cuộc anh đã bao giờ giết người chưa?"

Tần Tu Nhiên: "..."

"Anh nói nhỏ với tôi thôi." Cố Lam cẩn thận dòm cảnh sát đang đứng gác kế bên, rướn người về phía trước, thì thầm: "Có hay không?"

"Không."

Tần Tu Nhiên thờ ơ quay mặt đi, không muốn nói chuyện với kẻ dở hơi nữa.

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài, không ai nói gì với nhau thêm. Tần Tu Nhiên dựa tường nhìn cánh cửa sắt nơi cuối hành lang, Cố Lam im lặng một hồi thì cúi đầu thiêm thiếp ngủ.

Đang mơ màng chợp mắt, Cố Lam đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi: "Cố Lam, Tần Tu Nhiên!"

Cố Lam giật mình, choàng tỉnh. Thấy Tần Tu Nhiên ngồi đối diện mình, cô hít mũi, tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tần Tu Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt có phần chê bai, dù vậy anh vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Đội trưởng Trương gọi chúng ta."

Trong lúc hai người nói chuyện, có hai cảnh sát đi tới tháo vòng tay của họ ra khỏi ghế. Đội trưởng Trương đứng ở phía cuối, thấy hai người đã đứng lên bèn vẫy tay: "Lại đây."

Hai người được cảnh sát đưa vào một văn phòng, đội trưởng Trương và nữ cảnh sát đã bắt họ ngồi trên chiếc ghế chủ tọa sau cái bàn hình bầu dục. Thấy hai người vào, đội trưởng Trương bảo: "Nào, ngồi đi."

Hai người không hẹn mà cùng chia ra mỗi người ngồi một hướng. Đội trưởng Trương nhìn hai người, sắp xếp lại câu từ trong đầu rồi cất lời: "Chúng tôi đã hiểu đại khái chuyện hôm nay. Hành vi của cả hai người đều có phần trái pháp luật nhưng không có ác ý, sự tình cũng nhẹ, không có gì nghiêm trọng, chủ yếu là do hiểu lầm. Mặc dù hai vị người thì lấy nhầm đồ, người thì xâm phạm quyền tự do thân thể, đe dọa, xâm phạm chỗ ở của người kia, nhưng thực chất chuyện này diễn biến theo hướng tự nhiên. Chúng tôi muốn nghe ý kiến của người trong cuộc là hai vị đây. Nếu hai người có thể làm hòa với nhau thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu hai người không muốn hòa giải thì chia làm hai vụ án, mỗi người tự khởi tố người kia, ý kiến của hai người thế nào?"

Khởi tố...

Cố Lam thầm tính toán những khả năng có thể xảy ra.

Giả sử cô khởi tố Tần Tu Nhiên thì có thể tống anh vào tù.

Còn nếu Tần Tu Nhiên khởi tố cô thì có lẽ sẽ yêu cầu cô bồi thường.

Số tiền bồi thường có thể lên đến một triệu...

Cố Lam ngẩng đầu lên, rón rén nhìn Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên thấy cô nhìn mình thì nói thẳng: "Tôi đồng ý hòa giải, tôi không cần cô ấy bồi thường."

"Còn cô Cố thì sao?"

Đội trưởng Trương nhìn về phía Cố Lam, Cố Lam gật đầu lia lịa: "Hòa giải! Tôi cũng đồng ý hòa giải!"

"Vậy hai người ký tên vào hai tờ biên bản này giúp tôi." Đội trưởng Trương đưa hai tờ biên bản đồng ý hòa giải cho họ: "Chúng ta chấm dứt vụ này tại đây. Hành vi của cậu Tần nặng hơn một chút, nhưng vì tính chất sự việc không quá nghiêm trọng nên tôi quyết định không phạt cậu. Tuy nhiên, cậu Tần này." Đội trưởng Trương chĩa bút vào anh: "Chúng ta đang sống trong xã hội pháp quyền, mong cậu hãy nhớ rằng tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ của mỗi công dân."

"Vâng."

Tần Tu Nhiên hơi sượng mặt vì bị cảnh sát phê bình ngay trước mặt Cố Lam, anh cúi đầu thoăn thoắt ký tên rồi đẩy biên bản đồng ý hòa giải về.

Hai người giảng hòa xong, hoàn thành các thủ tục cần thiết, lúc họ ra khỏi cục cảnh sát thì đã ba giờ sáng.

Ngoài trời đang đổ mưa phùn, có thể nhìn thấy bóng những hạt mưa rơi lác đác dưới ánh đèn. Hai người đứng trước cửa cục cảnh sát, không nói với nhau một câu nào.

Thật lâu sau, Tần Tu Nhiên mở lời: "Cho tôi số thẻ ngân hàng."

"Hả?"

Cố Lam hết hồn, quay ngoắt sang nhìn anh thì thấy Tần Tu Nhiên liếc mình: "Tôi không phải kẻ quỵt nợ."

Nghe vậy, Cố Lam không tin, lấy điện thoại ra đưa trang nhớ số thẻ ngân hàng đã lưu sẵn cho Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên chỉ lướt thật nhanh rồi quay mặt đi, lấy điện thoại ra gõ, sau đó cất điện thoại vào túi, thản nhiên nói: "Chuyển tiền cho cô rồi đấy. Từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa."

Anh vừa dứt lời thì điện thoại của Cố Lam cũng rung lên. Cô lấy ra xem, thấy thông báo đã nhận một triệu từ ngân hàng cùng với tin nhắn trước đó của Giản Ngôn: "Cố Lam, cô và Thẩm Phỉ có chuyện gì thế? Thẩm Phỉ bảo cô xuống dưới nhặt kim cương trong thùng rác liền kìa???"

Nhìn cái tên Thẩm Phỉ và cụm từ "nhặt kim cương", Cố Lam nghệt mặt.

Thẩm Phỉ là ai?

Thùng rác nhà cô có kim cương à?

Có khi nào bị ai nhặt được rồi không?!

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Cố Lam có phần kích động, nôn nóng muốn phóng đi ngay và luôn.

Nhưng số tiền một triệu ấy vẫn canh cánh trong lòng cô, Cố Lam tự nhủ, cô không thể bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào như thế được!

Đây là thời khắc kiếm tiền dễ dàng nhất trong đời cô, cô phải cho thanh niên giàu sụ này một cái kết có hậu thì anh mới không tiếc nuối về một triệu này mới được.

Thế là Cố Lam cố gắng kìm đôi chân đang định phóng đi lụm kim cương của mình lại, cô khẽ hắng giọng, dò hỏi Tần Tu Nhiên đang đứng cạnh mình: "À thì, sau này tôi có cần đóng vai bạn gái anh nữa không?"

"Thôi khỏi." Tần Tu Nhiên từ chối ngay tắp lự: "Những chuyện sau đấy tôi sẽ tự xử. Từ giờ trở đi, chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan gì tới nhau nữa."

"À thế à."

Cố Lam gật đầu, giả bộ khách sáo: "Vậy tôi có thể giúp gì cho anh không? Không làm gì cho anh thì tôi không yên tâm nhận tiền lắm."

Tần Tu Nhiên lườm cô: "Bất an dữ ha?"

"Bất an chứ sao không!" Cố Lam nhìn anh, đôi mắt long lanh lóng lánh tất cả nỗi niềm biết ơn: "Bây giờ anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, là chúa đã vớt tôi khỏi bùn lầy, là quý nhân quan trọng nhất trong cuộc đời tôi!"

"Xì tốp, có một chuyện cô có thể làm đấy." Tần Tu Nhiên giơ một tay ngoảnh mặt nhìn Cố Lam, sau đó chỉ về phía trước: "Đi ngay, ngay bây giờ!"

"Vâng vâng, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa!"

Sau những lời khách sáo giả trân, Cố Lam không tỏ ra xởi lởi nữa, vung tay một cái rồi chạy ào vào màn mưa.

Cô vừa vắt chân lên cổ chạy, vừa lấy điện thoại ra tìm trạm xe đạp công cộng gần đây nhất.

Lụm kim cương, lụm kim cương, cô phải về nhà, lụm kim cương thôi!

Tìm xe đạp công cộng giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này chẳng dễ chút nào, cô chạy lết thết suốt cả quãng đường, mất hơn mười phút mới tìm được một chiếc xe đạp.

Lúc này, Tần Tu Nhiên đứng trước cửa cục cảnh sát gọi điện cho Vương Cương.

Ba giờ sáng là cái giờ tất cả mọi người đều đã say giấc, sau khi gọi cháy máy mấy cuộc liền mà không thấy ai trả lời, anh vào ứng dụng đặt xe.

Không một ai nhận đơn ở khu vực xung quanh đây, mặc dù anh đã liên tục thêm tiền công nhưng chỉ thấy màn hình hiển thị ứng dụng mở rộng phạm vi tìm kiếm, tuyệt nhiên không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tần Tu Nhiên bèn tra địa chỉ nhà Cố Lam, mới thấy phải đi bộ suốt nửa tiếng đồng hồ thôi mà đã đau dạ dày lâm râm rồi.

Đến tận lúc này, anh mới sực nhớ hình như mình chưa ăn gì từ trưa hôm nay đến giờ.

Không có xe đón, trừ đi bộ về thì anh còn cách gì nữa đây?

Tần Tu Nhiên đang bần thần thì nhìn thấy một bóng người ngân nga lái xe đạp xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Ánh đèn đường nửa mờ nửa tỏ, cơn mưa phùn hãy cứ tuôn rơi, người con gái ấy lại chẳng buồn quan tâm, những hạt mưa mịn rơi trên người cô cũng như đang nhảy múa, trông cũng hạnh phúc ra trò.

Tần Tu Nhiên dõi mắt nhìn bóng lưng cô lái xe đạp xa dần, chẳng hiểu sao từ tận đáy lòng anh cảm thấy ngưỡng mộ khôn kể.

Dường như có người sinh ra là để sống trong sung sướng.

Còn anh thì chỉ là phận vật lộn giữa cái rét căm căm với cái bụng đói cồn cào này.

Vào một giây phút nào đó, sự nôn nao thôi thúc Tần Tu Nhiên cất tiếng gọi cô, song ngay lúc ấy anh lại sực nhớ hai người họ đã chẳng nợ nần gì nhau nữa. Chính miệng anh đã đuổi cô đi thì cũng đừng nên tiếp xúc gì với cô lần nào nữa.

Lòng tự trọng không cho phép Tần Tu Nhiên gọi cô, cho đến khi Cố Lam đột nhiên dừng lại, không đạp tiếp nữa.

Ngay khoảnh khắc thấy Cố Lam dừng xe, Tần Tu Nhiên ngây ra như phỗng.

Một thứ cảm xúc rất đỗi lạ lùng nhen nhóm trong lòng anh, đó là niềm hạnh phúc nhỏ bé khi thấy một tia hy vọng le lói giữa trần đời chỉ còn mình anh cô độc.

Cô muốn quay lại giúp đỡ anh ư?

Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng thực chất con người anh cũng tử tế, lương tâm trỗi dậy nên áy náy với anh ư?

Thật ra anh cũng không đến nỗi cấp thiết cần ai giúp đỡ lắm, anh có thể tự đi về được.

Nhưng nếu cô khăng khăng muốn giúp anh thì anh sẽ không từ chối đâu.

Suy nghĩ trong anh rối như tơ vò, Tần Tu Nhiên bất giác đứng thẳng lưng, thầm suy tính chút nữa Cố Lam hỏi thăm tình hình của anh thì nên nói sao cho thật phong độ và ngầu đét.

Tuy nhiên, không chờ Tần Tu Nhiên nghĩ xong câu trả lời, anh nhìn thấy Cố Lam lấy điện thoại ra gõ gì đó, rồi trợ lý giọng nói cất lời: "Tiểu X đang chỉ đường cho bạn."

Nỗi niềm xúc động nhiều không tả xiết bỗng chốc vỡ tan, hòa cùng cơn mưa phùn tạt khắp người anh lạnh ngắt. Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam nhét lại điện thoại vào túi, chuẩn bị đạp xe đi tiếp.

Anh chết điếng nhìn đăm đăm vào bóng lưng hớn hở của cô một cách khó tin.

Không phải cô nói không yên tâm khi nhận một triệu à???

Không phải cô nói anh là ân nhân của mạng của cô, là chúa đã vớt cô khỏi bùn lầy, là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô à???

Cô đối xử với người quan trọng nhất như thế đấy hả??!

Cô thừa biết anh cô đơn lạc lõng, khó lòng về nhà nhường nào, thế mà cô quay đít bỏ đi mà không thèm quay đầu lại luôn???

Đi luôn rồi à?!!

Đồ lừa đảo! Cái đồ lừa đảo!!!

Sợi dây lý trí đứt phăng theo cơn đói, vào khoảnh khắc bánh xe đạp của Cố Lam bắt đầu lăn, anh không tài nào chịu đựng nổi nữa, đuổi theo Cố Lam: "Cố Lam! Cô đứng lại đó cho tôi! Đưa tôi về chứ!"

Cố Lam vừa ngoái đầu ra sau thì nhìn thấy Tần Tu Nhiên chạy bạt mạng tới chỗ mình.

Cô sợ bay màu, trực giác mách bảo cô rằng: Anh ngăn cản cô nhặt kim cương kìa!

Không được, tuyệt đối không được!

Nghĩ đến một tương lai kim cương sẽ mất, nghĩ đến một triệu đã nằm chắc trong thẻ ngân hàng, Cố Lam quay phắt đi mà không chút do dự, đạp bàn đạp phóng đi như điên.

Tần Tu Nhiên thấy cô tăng tốc thì adrenaline tăng vọt, anh từ chạy nhanh chuyển sang chạy nước rút, phi thẳng một mạch tới chỗ Cố Lam.

"Chạy cái gì mà chạy!"

Anh đã đuổi kịp Cố Lam, chạy ngang hàng với cô: "Cô chạy thắng tôi nổi không!"

"Anh lại muốn gì nữa???" Thấy thằng cha kè kè bên cạnh cố gắng đuổi theo mình, Cố Lam lại dùng hết sức bình sinh để đạp nhanh hơn nữa.

Lần này cô đã có chiếc xe đạp trợ giúp, cô không tin mình còn thua kẻ này!