Tuy mọi người không ưa Tiết Thắng Lợi vì một người phụ nữ bên ngoài ngay cả gia đình cũng không cần, nhưng bản tính che chở khiến họ đều lần lượt trách cứ Lục Bình.
“Bảo cô ta ly hôn cô ta còn không chịu, thế này không phải đợi bị đánh sao?”
“Đúng đó, lúc đầu Tiết Thắng Lợi cưới cô ta đã tốn hai trăm bốn mươi tệ, nhà ai cưới vợ tốn nhiều tiền như thế, cô ta cũng là tham lam nhà giàu! Tôi không đồng tình với cô ta.”
“Không ra làm sao, kết hôn đã bao năm rồi, mới sinh một đứa con gái, trong thôn nếu không có con trai, làm sao chống môn hộ được?”
“Nghe nói là bởi vì trước đây sảy thai, bị thương nền tảng.”
“Haiz, đó là chuyện của bao nhiêu năm rồi, chuyện ngày xửa ngày xưa cũng lật lại. Theo tôi thấy, vẫn là Lục Bình không đủ cố gắng.”
Mọi người đang nói chuyện, xa xa thấy Tiết Thắng Lợi lôi thôi đi tới, tướng mạo anh ta cũng được, chỉ là cơ thể trông gầy yếu, giống như bị tửu sắc đào rỗng vậy.
Tiết Thắng Lợi vừa tới, mọi người liền không nói chuyện nhà anh ta nữa.
Tiết Thắng Lợi này đánh người thành như thế cũng sợ, tìm xe đưa Lục Bình về nhà mẹ, căn bản không lộ mặt, ai biết hôm qua bình an vô sự, gan của anh ta lại to lên.
Bà mai làm mai cho anh ta và Lục Bình nói cả thôn chỉ có nhà của chị ấy hiền lành nhất, một cây gậy hạ xuống không gõ ra một tiếng vang nào.
Tiết Thắng Lợi còn bán tín bán nghi, lúc này thật sự tin rồi, cha vợ là một người hèn nhát rất tốt, anh ta đỡ việc.
Nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, hôm nay đặc biệt tới tìm chú sáu trong thôn, lấy lòng cười nói: “Chú sáu, chắc chú cũng nghe nói rồi, cháu với Lục Bình là vợ chồng cãi vã mấy câu, bất cẩn đánh người. Nếu cha vợ cháu tới, chú phải bảo vệ cháu đó!”
Tiết Thắng Lợi từ nhỏ đã mồm mép lanh lợi, rất được lòng chú sáu Tiết, thậm chí còn muốn nhận anh ta làm con nuôi của mình, sau đó bởi vì nhiều chuyện mà không thành, nhưng không ảnh hưởng quan hệ thân cận của hai người họ.
Chú sáu Tiết nói: “Thứ khốn nạn, ngày ngày không học cái tốt, chỉ có đánh vợ là giỏi.”
Tiết Thắng Lợi không hề bị chú sáu Tiết dọa sợ chút nào, ngược lại ở bên cạnh có chút giống như làm nũng, giả vờ đáng thương nói: “Chú sáu, chú phải giúp cháu, nếu không cha vợ cháu sẽ đánh chế.t cháu thì phải làm sao? Cháu còn phải dưỡng lão cho chú.”
Tiết Thắng Lợi chọn một số lời mà ông ta thích nghe để nói.
Chú sáu Tiết nhíu mày nói: “Lão dám!” Một câu nói khiến Tiết Thắng Lợi bình tĩnh hẳn, sau đó cười nói: “Có chú sáu ở đây, cháu không sợ gì cả. Tối nay cháu mua chút rượu, hai chú cháu chúng ta uống một chút.”
Chú sáu Tiết hừ một tiếng.
Tiết Thắng Lợi biết ông ta đã đồng ý, còn ngồi bên cạnh chú sáu Tiết, rảnh rỗi tán gẫu chuyện nhà với ông ta.
Người khác trong Tiết Gia Thôn đều bị độ mặt dày này của anh ta khuất phục.
Tâm hồn thật lớn.
Có người chống lưng thật tốt.
Xa xa nghe thấy tiếng cạch cạch cạch ở bên ngoài truyền tới, mọi người vội vàng ngó sang.
Tiếng này thật khiến người ta khao khát, khi nào thôn họ cũng có một chiếc máy kéo thì tốt.
Rất nhanh tiếng xe máy kéo dừng lại, mọi người vừa nhìn, thế mà lại nghe thấy ở đầu thôn, thế này thì kỳ quá.
Rất nhanh có mấy người đi xuống, có Lục Ngọc và cha mẹ Lục, trưởng thôn Vương, còn dẫn theo một người tên Dũng Tử, định xem thử thái độ của thôn bọn họ! . Truyện Võng Du
Tiên lễ hậu binh, nếu họ thức thời giao người ra, cũng đỡ phải xông lên làm lớn chuyện.
Nói thế nào trưởng thôn vẫn rất có kinh nghiệm.
Sau khi sắp xếp trật tự trước sau xong, một khi làm lớn, cũng dễ giải thích với phía trên.
Xe máy kéo dừng ở cổng thôn, họ thấy bên trên có mấy người xuống, đi vào Tiết Gia Thôn.
Vừa vào thôn liền bị đám thanh niên ở Tiết Gia Thôn quát tháo: “Đứng lại, ai cho các người vào thôn, các người làm gì?”
Tiết Thắng Lợi từ xa nhìn, nói: “Tiêu rồi, nói Tào Tháo Tào Tháo tới, cha vợ cháu tới rồi.” Sau khi nhìn rõ người, anh ta liền muốn chạy.
Bị chú sáu Tiết kéo lại, nói: “Chạy cái gì, đây là ở thôn chúng ta.”