Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 86: Huy động đến tiết gia thôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phó Cầm Duy đạp xe cấp tốc, rất nhanh đã tới thôn.

Lục Ngọc xuống xe ở cổng thôn, Phó Cầm Duy phải chở hàng về nhà rồi mới có thể ra.

Lục Ngọc xa xa nhìn thấy bên bãi đập lúa có không ít người đang ngồi. Trưởng thôn và cha mẹ cô đều ở đó. Lục Ngọc vội vàng tới, thấy cha mẹ cô đang ở đó khóc rất dữ dội!

Lục Ngọc vừa tới, mẹ cô liền cảm kích muốn dập đầu với trưởng thôn, nói: “Đứa nhỏ Lục Bình đó là mọi người nhìn nó khôn lớn. Sau này đợi nó khỏe lại, tôi sẽ bảo nó lần lượt cảm ơn mọi người.”

Nói xong liền muốn quỳ xuống, được trưởng thôn đỡ lấy, nói: “Đừng nói như vậy, tôi là xem trọng đứa trẻ.”

Người trong thôn nghe nói cũng vô cùng phẫn nộ.

Nông thôn rất có ý thức tông tộc, nếu người của mình bị người ngoài ức hiếp, vậy thì không được.

Trước kia, Lục Bình ở trong thôn giỏi giang hiền huệ đến nổi danh, bị người ta đánh nhập viện, bây giờ còn đang hôn mê, nào có cái lý này?

Trưởng thôn tổ chức hơn hai mươi người, có một nửa là tộc lão trong thôn, nửa còn lại đều là tay cừ khôi làm việc trong đồng, cánh tay còn to hơn đùi của người khác, nắm đ.ấ.m còn to hơn bao cát, toàn bộ đều là lực lao động tốt chân chính.

Chai rượu Lục Ngọc mua buổi sáng đã phát huy tác dụng. Vốn dĩ trưởng thôn không muốn đi, lúc này cũng đi theo.

Ngay cả mẹ Lục và cha Lục đều thụ sủng nhược kinh, có trưởng thôn chống lưng, Tiết Gia Thôn có ngang ngược mấy cũng phải cân nhắc.

Trưởng thôn nói: “Đi kéo hai chiếc xe bò trong thôn ra.” Nếu đã ra ngoài chấn nhiếp, không thể không phô trương.

Mấy người đàn ông lực lưỡng vội vàng ra ngoài dắt bò. Ai biết xa xa nghe thấy tiếng máy kéo cạch cạch cạch. Trưởng thôn nhìn sang, người tới không phải ai khác, chính là trưởng thôn Bạch ở thôn bên cạnh!

Trưởng thôn Bạch cười nói: “Thấy máy kéo nhiều công năng do thôn chúng tôi mua như thế nào?”

Chiếc này phải mấy trăm nghìn tệ. Thôn bọn họ tiết kiệm tận mấy năm, chiếc xe kéo lớn đốt nhiên liệu này rất uy phong, trưởng thôn Bạch là tới khoe mẽ.

Phía sau là đấu xe, có thể chở người chở hàng, phía trước còn có thể cày đất.

Trưởng thôn Vương nói: “Lão Bạch, mượn máy kéo của ông dùng một chút đi.” So với cái này, xe bò không là gì.

Trưởng thôn Bạch lái xe mới về, nào nỡ cho người ngoài mượn, lập tức cự tuyệt. Trưởng thôn Vương nói: “Không mượn không ông, quay về tôi tuyên truyền một chút, tới lúc đó khắp các thôn đều biết Bạch Gia Thôn các ông phát đạt rồi.”

Trưởng thôn Bạch nghe vậy, nói: “Các ông muốn làm gì?”

Trưởng thôn Vương không nói gì, chỉ nói là chống lưng.

Trưởng thôn Bạch vừa nghe, cơ hội tuyên truyền này rất tốt, bèn đồng ý. Thế là mọi người đều lên đấu sau của máy kéo. Lúc Phó Cầm Duy chạy tới, anh cũng đi lên ngồi kế bên Lục Ngọc.

Trên đường cứ cạch cạch cạch, tràn ngập khí thế.

Lục Ngọc nói với trưởng thôn: “Anh hai tôi cũng muốn đi.”

Trưởng thôn thuận miệng đồng ý, dù sao thì đấu sau của máy kéo còn dư chỗ, không thiếu một người.

Kết quả tới Lý Gia Thôn nghe xong, Lục Ngọc đi xuống gọi người, rất nhanh hơn hai mươi anh trai của anh hai đều đi ra.

Sau khi tất cả mọi người lên xe, đấu sau lập tức rất chật chội.

Trưởng thôn Vương thầm nói hai cô gái nhà họ Lục lợi hại, lần này thật nổi giận rồi.

Trong Tiết Gia Thôn, thôn dân làm việc trong đồng xong, tụm ba tụm năm ngồi bên bãi đập lúa nói chuyện.

Nội dung nói chuyện đều là Tiết Thắng Lợi đánh Lục Bình.

“Tiết Thắng Lợi thật ác độc, có thế nào cũng không thể ra tay chí mạng như thế.”

“Ài, anh nói, cô ta còn có thể sống không?”

“Tôi thấy xong rồi.”

Có người tốt chuyện còn đặc biệt ở gần chú sáu Tiết nói: “Đánh người thành như thế, nhà mẹ cô ta có thể chấp nhận sao?”

Chú sáu Tiết đập đập túi thuốc, tiểu bối bên cạnh nói: “Cô ta không chấp nhận thì có thể thế nào?”

Mọi người không nói chuyện nữa, Tiết Gia Thôn khác với các thôn khác, họ là tông tộc từ phương bắc di dời tới, người một thôn đếm lên trên ba đời đều là một tổ tông, cây lớn rễ sâu, đừng thấy trong thôn xích mích mâu thuẫn không ít, nhưng nếu thật sự gặp chuyện lớn, cả thôn đều xông lên.

Chuyện che chở này đã khắc vào trong xương.