Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 59: Bữa sáng lấy lòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Kiều bỗng ngừng khóc, cô ta chưa chuẩn bị đáp án này, chỉ đành nói: “Thấy nhà các anh còn sáng đèn, bèn muốn tới xin giúp đỡ, ai ngờ là người quen!”

Lý Dục Tài nhíu mày, không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.

Lục Kiều đã đi bộ mấy chục dặm đường, chân đau, bây giờ lại bị trẹo, cộng thêm khóc lóc tận nửa đêm, cũng có vài phần đáng thương.

Nhưng dù có đáng thương mấy, Lý Dục Tài cũng không dám để cô ta ở trong nhà mình như vậy, lần nữa bày tỏ: “Tôi vẫn nên đưa cô tới đồn công an thì hơn.”

Lục Kiều khó tin nhìn anh ta: “Sao anh lại vô tình như vậy? Nếu tôi báo cảnh sát, bà nội biết sẽ đánh chế.t tôi. Tốt xấu gì cũng là người quen, anh không thể nhìn tôi bị bà nội đánh chế.t chứ!”

Lý Dục Tài nói: “Vậy cô muốn thế nào?”

Lục Kiều đáp: “Tôi ở chỗ anh tạm một đêm, ngày mai sẽ đi.”

Lý Dục Tài thấy bên ngoài đã gần hai giờ sáng, đuổi một người phụ nữ ra ngoài quả thật cũng không tốt lắm, nói: “Vậy cô nghỉ ngơi ở phòng khách lầu một đi. Ngày mai trời sáng liền đi, tuyệt đối đừng để ông nội tôi phát hiện.”

Ông nội anh ta chính vì chuyện của Lục Ngọc mà hối hận rất lâu.

Chuyện cả nhà Lục Kiều gạt ông ta, tới bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai được, nhìn thấy cô ta, sợ là trong lòng không vui.

Lục Kiều đồng ý, còn nói: “Anh đúng là người tốt.”

Lý Dục Tài thấy rất phiền, cũng không màng tới cô ta mà đi lên lầu.

Nhà họ Lý là dòng dõi thư hương, tích lũy nhiều thế hệ, rất giàu có, cho dù là phòng khách không có người ở, cũng đều là giường đệm mới toanh, mềm mại, tốt hơn nhà họ Lục gấp nghìn lần, vạn lần.

Lục Kiều lần đầu tiên ngủ ở nhà họ Lý lại có cảm giác tự hào, đây chính là cuộc sống mà cô ta muốn. Nếu ông trời đã cho cô ta cơ duyên này, cô ta tuyệt đối không thể gả cho một người đàn ông tầm thường được. Cô ta thề!

Mang theo dã tâm, cô ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng ngày hôm sau, Lý Tinh Phủ vừa thức dậy liền phát hiện nhà bếp có một người phụ nữ đang làm việc. Lục Kiều làm bánh bao, nấu cháo, đều là món ông cụ thích ăn.

Ông ta và cháu trai nương tựa nhau mà sống, hai người đều không giỏi nấu ăn. Trước đây cũng từng nói với cháu trai Lý Dục Tài, cưới vợ sớm một chút, để ông cụ đã sống quá nửa trăm như ông ta cũng có thể hưởng thụ hiếu kính của cháu dâu một lần.

Nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ.

Ông ta giật mình, còn tưởng mình đi nhầm nhà.

“Cô là ai?” Ông cụ Lý hỏi.

Lục Kiều mỉm cười nói: “Ông, cháu là Kiều Kiều.”

Ông cụ Lý ngẩn ra, đương nhiên ông ta biết Lục Kiều, nhưng sao cháu trai lại đưa cô ta về nhà.

Lẽ nào là…Trong lòng ông ta có cảm giác không hay, tuy nói ông ta lớn tuổi, rất nhiều chuyện đều đã chứng kiến, nhưng tính cách cổ hũ, sống chung trước khi kết hôn gì đó ông ta đều không chấp nhận.

Cháu trai là phóng viên, bình thường vô cùng bận rộn nhưng chưa từng dắt người về nhà.

Ông ta là người đọc sách, có hàm dưỡng, nói: “Hai đứa là sao?”

Trong lòng ông cụ Lý vô cùng bất mãn, cho dù hai người hẹn hò cũng không có vụ trực tiếp sống chung thế này.

Ít nhất cũng phải để ý này kia.

Lục Kiều vừa muốn lên tiếng liền nghe tiếng bước chân bình bịch. Lý Dục Tài từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lục Kiều và ông nội đều có mặt.

Giận đến mức cơn buồn ngủ cũng bay biến, người phụ nữ này không hề coi trọng quy tắc, hôm qua thấy cô ta một người lang thang, đêm hôm đồn cảnh sát cũng đóng cửa, thực sự không có chỗ nào để đi mới tốt bụng để cô ta ở tạm đây một đêm.

Đã nói buổi sáng cô ta nhanh chóng rời đi, đề phòng bị ông nội nhìn thấy lại không giải thích minh bạch được. Khi đó cô ta cũng đồng ý.

Nhưng bây giờ thế mà lại đường hoàng xuất hiện ở nhà bếp của nhà anh ta.

Lúc Lý Dục Tài tức giận, trên mặt không có chút biểu cảm nào: “Sáng rồi, cô mau đến đồn công an đi, đề phòng người nhà tìm cô.”