Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 467: Bay về gặp con




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày đầu tiên đã bán được năm đơn, ngày thứ hai bán được năm mươi sáu đơn. Ngày thứ ba, những người này thấy nhà bị dán càng nhiều, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Vội vàng nói với chị gái bán nhà: “Để cho tôi một căn!”

“Xin lỗi, chúng tôi không thể để, trừ phi nộp tiền cọc!”

“Bao nhiêu tiền cọc, tôi nộp.”

Dẫn người xem nhà cũng chỉ hơn một tháng, mỗi ngày đều có đơn.

Đối với những người muốn mua còn đang xem xét đó mà nói, quả thực giống như d.a.o cùn cắt thịt. Rất nhanh, nhà ở hướng nam bắc đều được mua hết, chỉ còn lại nhà toàn dương và tầng trên cùng, tầng dưới cùng.

Với tốc độ này, sợ là tầng trên cùng và tầng dưới cùng cũng sắp bán hết.

Tổng cộng bán bốn mươi ngày, nhà bán được hơn hai trăm sáu mươi vạn. Trừ đi tám mươi vạn bỏ ra xây nhà, chưa tới một năm, họ đã kiếm được một trăm tám mươi vạn, hơn nữa còn chưa tính mặt tiền ở tầng trệt.

Mười gian mặt tiền, Lục Ngọc nói giữ lại cho cô một số. Một cái trong đó sửa sang thành trung tâm bán nhà. Bây giờ nhà đều đã bán hết, trung tâm bán nhà tạm thời đóng cửa. Sau này phải dùng như thế nào, cô vẫn chưa nghĩ xong.

Phó Cầm Duy vừa nghe nói cô cần dùng, đều để lại cho cô.

Bất động sản xung quanh vốn dĩ không coi người ngoại lai như anh vào mắt, nhưng thấy họ chở từng xe từng xe người tới, chẳng bao lâu đã bán hết nhà, lập tức dại ra.

Tổng cộng người muốn mua nhà chỉ có từng đó, đều đi mua nhà của anh, vậy lúc mình mở bán há không phải phải treo trứng ngỗng.

Lại nghe nói bên đó xe đưa xe đón, tặng cơm hộp, còn làm nhà mẫu, ngay cả những ông chủ bất động sản lớn đó cũng cảm thấy Phó tổng lợi hại! Bên cạnh có cao nhân chỉ điểm.

Họ cũng bắt chước theo, nhưng cũng không biết người ở khu vực này đều mua nhà rồi hay là thế nào.

Bán không nhanh bằng người ta.

Trong tay Phó Cầm Duy có tiền, muốn tiếp tục đầu tư, được một chủ đầu tư bất động sản nhỏ ở đây tìm tới, bây giờ đều là đại lão tới giành thịt ăn.

Công ty nhỏ bon chen sinh tồn rất gian nan, anh ta cũng muốn được đại lão thu nhận, nhưng thể lượng quá nhỏ, đối phương không nhìn trúng!

Liền nhắm vào người mới có thành tựu cao như Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy lần đầu thử nước, rất nhiều thứ đều là mò đá qua sông. Nếu có thể hợp tác với công ty bất động sản bản địa, ngược lại rất tốt.

Tới bàn bạc, đối phương cũng rất có thành ý.

Anh bỏ ra ba trăm vạn, có thể chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần.

Phó Cầm Duy lại kéo Từ Đại Nguyên tới nói chuyện, hỏi có muốn làm cùng không! Là công ty bất động sản, trong tay phải có đội công trình của riêng mình!

Con người Từ Đại Nguyên chính trực, làm việc rất tốt, rất phù hợp tính cách của Phó Cầm Duy.

Từ Đại Nguyên nghe xong lập tức đồng ý.

Trong tay Phó Cầm Duy cầm hai trăm tám mươi vạn, hai mươi vạn còn lại là Lục Ngọc rút từ thị trường cổ phiếu ra cho anh. Thị trường cổ phiếu đó vẫn đang tăng, hai mươi vạn lợi tức ở bên trong đã tăng thành năm mươi vạn. Lục Ngọc lại rút ra hai mươi vạn.

Số tiền còn lại để ở thị trường cổ phiếu, cô cũng không quan tâm nữa, mặc nó sinh trưởng.

Sự nghiệp của Phó Cầm Duy lên như diều gặp gió.

Giáo viên của con trai gọi điện thoại tới. Lục Ngọc nghe điện thoại.

Ở đầu bên kia, giáo viên nói phụ huynh tới một chuyến, Lục Ngọc căng thẳng, còn cho rằng là bên đó con xảy ra chuyện gì.

Cô cũng không kịp nói gì, để lại một tờ giấy cho Phó Cầm Duy, mua vé máy bay quay về tỉnh.

Lục Ngọc tới rất vội, xuống máy bay, bắt xe đến trường học.

Bảo vệ cổng thấy cô lo lắng, làm đăng ký xong liền cho cô vào!

Xa xa, nhìn thấy Phó Tích Niên quờ quạng hai tay gọi mẹ. Lục Ngọc lo muốn chế.t, cũng chỉ thằng bé không tim không phổi này vẫn giống như lúc nhỏ, chui tọt vào trong lòng Lục Ngọc.

Lục Ngọc ôm chặt con trai vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy?” Trong điện thoại giáo viên cũng không nói rõ ràng, cô còn tưởng là xảy ra chuyện.

Bây giờ thấy Phó Tích Niên tung tăng nhảy nhót, liền biết là cô hiểu lầm gì rồi.

Phó Tích Niên đã không gặp mẹ một thời gian dài, cực kỳ lưu luyến Lục Ngọc: “Con nhớ mẹ lắm.”

Lục Ngọc chua sót trong lòng, nói: “Mẹ cũng nhớ con!”