Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 458: Xây nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đất to cần phải đấu giá, đất nhỏ đều có giá niêm yết.

Ngoài nơi này, những nơi khác vẫn chưa tới phiên hộ cá nhân ngoại lai như họ.

Phó Cầm Duy nói được.

Hai người liền ký hợp đồng mua miếng đất này.

Người ở cục đất đai không ngờ, họ thật sự có thể mua.

Chủ yếu là họ quá trẻ, vừa bỏ ra ba mươi vạn cũng không chớp mắt, quá có thực lực!

Lục Ngọc với anh đến khu đất thực tế xem thử đất ở đây, Lục Ngọc nói: “Đợi năm sau quy hoạch rồi cùng khởi công.”

Bọn họ là lần đầu tiên xây nhà, phải học hỏi kỹ càng chút.

Bây giờ trên sổ còn có hai mươi vạn, đủ cho họ dùng rồi.

Phó Cầm Duy nói: “Anh muốn đến công trường dạo!”

Lục Ngọc chỉ coi là anh muốn đi tham quan một chút.

Ai ngờ Phó Cầm Duy thế mà lại ứng tuyển làm công nhân công trường, làm một ngày về, vừa mệt vừa bẩn.

Lục Ngọc đau lòng nói: “Hay là đừng làm nữa, kéo một đội thi công có tư chất là được. Bây giờ khu khai phá loại bao thầu nào cũng có!” Hà tất phải chịu khổ như vậy.

Phó Cầm Duy lại không nghe, thể chất anh tốt, cộng thêm trẻ, làm chút việc không tính là gì.

Học vấn trong xây nhà rất quan trọng, nếu không biết, công nhân có thể gạt là gạt, anh đều không nhìn ra được.

Phó Cầm Duy nói: “Em yên tâm, anh có thể thu gặt được!”

Anh làm ở đây ba tháng, thuộc nằm lòng quy trình xây nhà, mới rời đi tìm đoàn đội.

Dọn dẹp khu đất hoang này trước, sau đó dùng máy móc lớn.

Tiếng máy móc uỳnh uỳnh uỳnh, sắp sửa xây lên một số căn nhà.

Phó Cầm Duy nói với cấp dưới, muốn xây nhà chất lượng cao.

Bất luận là ở nông thôn hay là huyện đều sống ở nhà tốt, họ đã quen rồi, nhà chất lượng kém cơ bản không thuận mắt. Như vậy, chi phí liền tăng lên gấp đôi, nhưng Phó Cầm Duy không quan tâm.

Chung quy, Phó Cầm Duy lớn lên ở nông thôn, chỉ nhận một đạo lý ngốc, chỉ cần là đồ tốt, nhất định sẽ được chào đón.

Không phải có câu tục ngữ sao, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Chất lượng nhà bày ra đây, tốt xấu nhìn một cái là biết.

Phó Cầm Duy xây nhà, phải tìm được bên hợp tác.

Ít nhất cần một người có tư chất xây nhà, cái này rất khó tìm.

Thời này là mùa xây nhà, một số người xây nhà hoặc là hợp tác với bản địa, hoặc là tự mình mua đất làm. Trong tay đều đầy việc.

Phó Cầm Duy đang lo tìm đoàn đội, có người tìm tới hỏi miếng đất ba mươi vạn đó của anh, bây giờ muốn thu mua sáu mươi vạn, hỏi anh có bán không.

Phó Cầm Duy không cần suy nghĩ đã từ chối, nếu đất vừa tới tay anh đã chuyển bán, quả thật là thuần lãi, nhưng bây giờ anh đã đến công trường chịu khổ, chịu mệt một lần, bây giờ bảo anh bán, anh không chịu.

Cũng có một số người xây nhà tìm tới cửa muốn hợp tác, cũng không biết những đàn anh đàn chị ở Thâm Quyến này có thần thông gì, ngay cả việc anh thiếu tư chất xây nhà cũng biết.

Thái độ cầu hợp tác vô cùng ngạo mạn, còn muốn dùng vật liệu dởm, thu lấy tiền xây nhà chất lượng cao của anh.

Bị Phó Cầm Duy từ chối.

Đám người này coi anh là thằng ngốc mà đùa bỡn sao?

Trước đây Phó Cầm Duy không hiểu biết, nhưng anh đặc biệt đi học và trải nghiệm một khoảng thời gian, chính là để đề phòng thủ đoạn này.

Tìm tới cửa cũng không thành thật, tìm hiểu càng nhiều Phó Cầm Duy càng thất vọng. Sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyện này vẫn phải tự mình đi tìm mới thỏa đáng.

Ra ngoài tìm kiếm một vòng, Phó Cầm Duy cũng có hơi mơ màng, những người này chuyên môn đều là xây nhà chất lượng kém, mục đích là sau này cho thuê.

Chi phí có thể ép rút rất thấp, các loại vật liệu xây dựng đều là chọn loại rẻ nhất mà mua.

Bây giờ mọi người đều muốn xây nhanh, thậm chí có thể xây xong trong vòng bốn tháng, vừa xây vừa bán, không hề chậm trễ thời gian chút nào.

Phó Cầm Duy đi tìm liên tục ba ngày cũng không có thu hoạch gì, anh cũng hơi sốt ruột rồi.

Dù sao họ đã bỏ hết mọi thứ ở nhà, không màng tất cả tới đây, mình chịu khổ thì không sao, còn liên lụy Lục Ngọc chịu khổ cùng mình.

Lục Ngọc khuyên Phó Cầm Duy nói không sao, lập nghiệp cứ từ từ mà làm.

Phó Cầm Duy gật đầu: “Nếu có một người hợp tác đáng tin thì tốt rồi!”