Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 439: Anh bế em về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hộ khẩu luôn là chỗ đau của người nông thôn, hạn chế sự phát triển của một số người.

Muốn ra ngoài không có hộ khẩu, căn bản không ai tiếp nhận.

Hơn nữa sổ hộ khẩu luôn khá nghiêm ngặt, bình thường đều là người đề cử và xin đặc biệt mới có thể phê duyệt.

Thôn muốn vào huyện đã không dễ, huyện muốn vào tỉnh, chính là vượt qua mấy giai tầng, khó càng thêm khó.

Bây giờ đã bắt đầu mua nhà tặng hộ khẩu rồi?

Phó Chi sợ cô không hiểu tính quan trọng trong đó, nói chi tiết cho cô nghe: “Hai các con đều là người giỏi giang, như thế nào cũng được, nhưng cũng phải nghĩ một chút cho đứa trẻ!”

Ngừng một chút, bà ấy lại nói: “Môi trường giáo dục trong tỉnh vượt xa huyện, bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, đã thông minh như vậy, các con phải cố gắng bồi dưỡng hơn nữa.”

“Đừng nghe những người kia nói cái gì mà học hành vô dụng, học chắc chắn hữu dụng, hơn nữa bây giờ khôi phục thi đại học bao nhiêu năm rồi!”

Mua nhà tặng hộ khẩu, thực ra cũng là một ngưỡng cửa, người bình thường không móc ra được nhiều tiền như thế.

Nhưng bây giờ Phó Cầm Duy đang kinh doanh xưởng, tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc cũng hot, tiền này dùng để mua nhà tuyệt đối không thành vấn đề.

Lục Ngọc hỏi: “Đáng tin không ạ?”

Phó Chi nói: “Yên tâm, tin tức chuẩn xác.”

Lục Ngọc nói: “Được, quay về con thương lượng với Cầm Duy một chút, tiền thì không thành vấn đề, chủ yếu là anh ấy phát triển trong huyện không tồi. Nếu đi lúc này, há không phải lại phải liều mạng lại từ đầu!”

Phó Chi nói: “Người bình thường rất lanh trí, sao gặp chuyện này lại ngốc đi rồi! Tiệm của con cũng có thể mở ra ngoài, xưởng của Phó Cầm Duy cũng có thể chuyển, đó là một sân khấu lớn hơn, bao nhiêu người muốn đi còn không thể, con còn do dự!”

Lục Ngọc cũng cảm thấy bà ấy nói có lý.

Ở huyện thoải mái liền không muốn đi đâu nữa, phương diện này cô quả thật không bằng Phó Chi.

Bà ấy dám nghĩ dám liều, lúc nào cũng có sân khấu rộng lớn hơn.

Lục Ngọc cũng nhận được cổ vũ, sau đó nói với bà ấy một số chuyện khác, hai người đều có thu hoạch sau cuộc trò chuyện này. Thu hoạch của Lục Ngọc là nhãn giới không thể hạn chế ở đây, Lục Ngọc vốn định nam tiến sau khi năm 87 cải cách mở cửa, Phó Chi thì bảo cô bắt đầu hành động ngay từ năm 84!

Như vậy cũng tốt, đợi đến năm 87. Tích lũy càng vững chắc hơn.

Không thể trầm mê chút thành tựu nhỏ mà mình có được.

Vấn đề mà Phó Chi khó xử cũng được Lục Ngọc giải.

Phó Chi chỉ có một lý niệm về siêu thị, nhưng do bạn từ nước ngoài viết thư, rất nhiều thứ mẫn cảm, không thể viết quá rõ ràng. Bà ấy cũng đồng cảm một số miêu tả và tưởng tượng để cấu tạo siêu thị.

Nói chuyện cùng Lục Ngọc, bà ấy mới phát hiện, siêu thị mà bà ấy nói vốn không là gì so với siêu thị sau này.

Lục Ngọc thấy nhiều siêu thị nhất, cô tiến hành bổ sung một số chi tiết, vấn đề khó trong tưởng tượng của Phó Chi được giải đáp.

Hai bên đều cảm thấy có thu hoạch lớn, nói chuyện suốt tới ba giờ sáng còn cảm thấy chưa tận hứng, chỉ là cơ thể mệt mỏi, hai người mới dần ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, Lục Ngọc luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện, nhưng thực sự quá buồn ngủ, cũng không nhớ nổi.

Đợi ngày hôm sau mở mắt ra, phát hiện thế mà lại nằm trong lòng của Phó Cầm Duy, khiến cô đột ngột kinh ngạc, còn tưởng mình đột nhiên biết dịch chuyển tức thời.

Phó Cầm Duy ở bên cạnh nói: “Đã hứa là anh mở mắt ra là có thể tìm được em, kết quả em không về!” Ngữ khí của Phó Cầm Duy lành lạnh.

Lục Ngọc chớp mắt: “Vậy sao em về được?” Cô giống như đã hỏi câu ngu ngốc nhất.

Lời vừa dứt liền thấy Phó Cầm Duy đen mặt.

Anh nói: “Anh bế em về.”

Lục Ngọc lập tức ôm mặt trốn trong chăn, họ đã kết hôn rồi, nhưng cũng không thể làm chuyện xấu hổ được, nếu để người trong thôn nhìn thấy, còn tưởng cô không thể rời xa chồng.

Phó Cầm Duy nói: “Sáu giờ sáng anh bế em về, không ai nhìn thấy!”

Trời mùa đông muốn dậy sớm không dễ.

Cộng thêm lúc Phó Cầm Duy bế cô, những người khác còn đang ngủ, là cha vợ anh mở cửa.

Phó Cầm Duy canh cánh trong lòng chuyện Lục Ngọc thất hứa.