Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 437: Phó cầm duy say




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai vợ chồng nghĩ gặp mặt nhất định phải nói tiếng cảm ơn, sau đó mãi vẫn chưa gặp mặt được.

Phó Chi nhìn thấy Lục Ngọc, cười nói: “Con vẫn không thay đổi gì!” Bà ấy vừa tới, mọi người lại tìm cái, thêm bát đũa cho bà ấy.

Phó Chi cười nói: “Không cần phiền phức, tôi có một chỗ là được, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!”

Mẹ Lục vừa nhìn thấy bà ấy liền hỏi: “Sao chị không quay về lần nào thế?”

Phó Chi nói: “Trong tỉnh luôn có việc nên chậm trễ, chị sẽ ở đây ăn tết, buổi tối chúng ta ở một phòng, gọi Lục Ngọc nữa, buổi tối chúng ta nói chuyện.”

Lục Ngọc vâng một tiếng: “Hôm nay con ở với mẹ nuôi!”

Phó Chi cười nói: “Chỉ sợ Cầm Duy không nỡ?”

Mọi người lại cười nói với Phó Cầm Duy: “Dô, vậy hôm nay em phải độc thủ phòng trống rồi?”

Phó Cầm Duy nói: “Đúng, cho nên em phải cùng cha uống thêm một chút!” Anh nói vậy, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Người càng đồng, trong nhà càng thêm nóng, hết cách, vẫn phải mở cửa sổ ra thông khí một chút.

Một nồi lẩu nóng hôi hổi ra lò, món chính là bánh dán và cơm.

Mẹ Lục thật sự là người thành thật, nấu tận mấy chậu cơm, nói: “Ăn thả ga nhé, tuyệt đối đừng dè dặt, quay về sẽ đói!”

Mấy anh trai nhà họ Phó đều nói: “Thím, thím yên tâm, đồ ăn ngon như vậy, chúng cháu không khách sáo nổi đâu!” Đàn ông ở chung với nhau c.h.é.m gió.

Phụ nữ nói chuyện con cái.

Lục Ngọc rất tò mò về Phó Chi.

Phó Chi ngồi bên cạnh Lục Ngọc ăn lẩu, nói: “Vẫn là lẩu ở đây ngon!” Ăn một miếng, toàn thân ấm áp, ở nơi khác không ăn rTiểu Ngọc vị này.

Mẹ Lục vội vàng nói: “Heo của em ngon, cho ăn toàn là thức ăn ngon, nhà ai nỡ cho ăn như vậy đâu!”

Có hai con là bà đặc biệt để lại cho mình ăn, cho ăn chu đáo hơn, thịt mỡ mổ ra đều trắng nõn, đồ tể người ta còn nói mổ nhiều heo như vậy, lần đầu tiên thấy thịt ngon như thế này.

Hôm nay thịt đầy nồi, đám đàn ông ăn tới thỏa mãn, ăn từng miếng thịt to rồi lại uống một ngụm rượu, thích mê. Họ tiếp tục nói chuyện, cuộc sống này dù cho trước đây nằm mơ cũng chưa từng mơ tới.

Lục Ngọc gọi: “Mẹ nuôi?” Phó Chi nói: “Sao vậy?”

Cô hỏi: “Những năm qua mẹ đi đâu vậy? Sao không về?”

Phó Chi nói: “Nói ra thì vốn dĩ muốn về, nhưng luôn có chuyện dây dưa nên không về! Bây giờ mẹ có một suy nghĩ, muốn mở một cái siêu thị.”

Người khác không biết siêu thị là gì, nhưng Lục Ngọc vừa nghe tới siêu thị, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Bây giờ trong nước vẫn chưa xuất hiện khái niệm siêu thị này, thế nhưng đầu năm 84, Phó Chi đã có suy nghĩ này rồi.

Thật sự không phải người bình thường, chẳng trách sau này có thể trở thành đại lão.

Mắt nhìn của bà ấy thật sự quá tiên tiến!

Tối đó mọi người ăn tận hứng, uống cũng sảng khoái, đều say khước cả.

May mà phụ nữ còn tỉnh táo, cả kéo cả lôi đưa chồng mình về nhà.

Lục Ngọc là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Phó Cầm Duy, không dày vò gì, anh chẳng qua chỉ mang theo thâm tình nhìn Lục Ngọc, nếu không phân biệt kỹ, căn bản không nhìn ra anh say rồi.

Nhưng Phó Cầm Duy quả thực giống như một hòn vọng thê, bình thường thu liễm tình cảm, sau khi uống say lại giải tỏa hết ra ngoài.

Lục Ngọc nói với Phó Chi và mẹ Lục: “Con đưa anh ấy về nhà trước!”

Lục Ngọc định ở lại nhà mẹ Lục, Tiểu Tích Niên đã được bà nội dẫn đi rồi.

Phó Cầm Duy không giống những người khác, không cần chật vật kéo đi, Lục Ngọc vừa kéo, Phó Cầm Duy đã đi theo cô rồi, khiến Phó Chi ở bên cạnh không nhịn được nói với mẹ Lục: “Em xem hai đứa này thật tốt.”

Mẹ Lục cũng cảm khái: “Đúng vậy, chuyện tình cảm này đúng thật là kỳ diệu, lúc đầu ai có thể ngờ hai đứa chúng nó có thể ở bên nhau.”

Lục Ngọc đưa Phó Cầm Duy về phòng, cởi áo khoác ngoài của anh, dìu anh lên giường, còn tỉ mỉ đắp chăn cho anh.

Nhiệt độ trong thôn tới sau nửa đêm sẽ giảm xuống, không đắp chăn kỹ rất dễ bị lạnh.

Ai biết khi Lục Ngọc toan đi, Phó Cầm Duy lại nắm tay cô lại: “Đừng đi.” Ngữ khí đột nhiên có hơi đáng thương.

Rất giống dáng vẻ giở trò vô lại của Tiểu Tích Niên.

Lục Ngọc nói: “Anh ngoan ngoãn nào, ngủ một giấc tỉnh lại em sẽ quay lại.”