Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 432




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc rất thông minh, ba mươi ngày đã thi đỗ bằng lái xe. Tuy đường cái không đủ rộng rãi, nhưng xe không nhiều, lúc Lục Ngọc lái xe ô tô về nhà, vẫn rất vững vàng.

Phó Cầm Duy sợ cô căng thẳng, ngồi ở ghế lái phụ, nói với Lục Ngọc: “Rất tốt đấy.”

Lục Ngọc nghe xong lại có chút đắc ý: “Em biết em lái tốt, không cần anh ở bên cạnh chỉ đạo! Anh không có mặt em cũng dám lái.”

Phó Cầm Duy nói: “Lợi hại!”

Lục Ngọc có hơi ngượng, Phó Cầm Duy ở bên ngoài là một thanh niên tài tuấn phong độ nho nhã.

Có thể gánh vác một công ty lớn như vậy, hiện tại trong tay anh đã có ba công ty, sản nghiệp lưu thông hàng hóa cũng được anh thu nạp.

Phó Cầm Duy trải qua đợt rèn luyện này, ngày càng phong độ ngời ngời, cộng thêm mắt kính gọng vàng, tây trang không vết nhăn, khi thâm tình nhìn Lục Ngọc, Lục Ngọc đều sẽ đỏ mặt.

Phó Cầm Duy thực sự là đang trêu người trên thẩm mỹ của Lục Ngọc.

Lục Ngọc bị anh mê hoặc tới điên đảo, cưỡng chế ho khan một tiếng, coi như kéo lại lý trí của mình: “Chúng ta đi đón con trai đi.”

“Ừm.” Phó Cầm Duy đáp.

Bây giờ tiệm ma lạt thang đã sắp thành sản nghiệp tiêu biểu trong huyện. Lục Ngọc bận tối mặt tối mày, trong nhà còn đặc biệt thuê một dì bảo mẫu.

Người này cũng là người khác giới thiệu, dì bảo mẫu năm mươi tuổi rất thích sạch sẽ, cũng thích trẻ con.

Trọng điểm là dì bảo mẫu nấu ăn ngon, đây là điều được Lục Ngọc kiểm chứng qua.

Lục Ngọc còn cảm thấy ngon, những người khác càng không thành vấn đề.

Dì bảo mẫu xa xa nhìn thấy hai vợ chồng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy tới: “Sao cô cậu tới đây?”

Lục Ngọc nói: “Bọn cháu tiện đường nên tới.”

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học một chút, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông.

Tất cả bạn nhỏ trong trường đều ở đó xếp hàng, khung cảnh rất đáng yêu.

Sau đó Lục Ngọc nhìn thấy Tiểu Tích Niên, Tiểu Tích Niên cũng nhìn thấy cô, lập tức nhảy nhót.

Lục Ngọc với Phó Cầm Duy đều mỉm cười, bạn nhỏ có hăng hái nhất ở đây chính là con của họ.

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều đẹp, đứng chung một chỗ vô cùng dưỡng mắt, khiến người tới đón trẻ cũng lần lượt nhìn sang, muốn xem thử đây là phụ huynh của ai.

Đợi cô giáo nói tan học, Tích Niên giống như mũi tên rời cung, không màng tất cả chạy ra ngoài. Lục Ngọc giang tay ra, thằng bé lập tức chui vào vòng ôm của cô, gọi mẹ không ngừng.

Cậu muốn tất cả mọi người đều biết, Lục Ngọc là mẹ của cậu.

Lục Ngọc bồng con vào lòng, Tiểu Tích Niên hỏi: “Sao mẹ lại tới đón con?”

Phó Cầm Duy sợ Lục Ngọc mệt, dù sao con trai bây giờ đã lớn rồi, đỡ lấy thằng bé, nói: “Hôm nay mẹ thi bằng lái, dẫn con đi ô tô.”

Con trai vui mừng khôn siết, sau đó gọi dì bảo mẫu, bốn người cùng nhau về nhà.

Trên đường, Tiểu Tích Niên không ngừng nịnh hót: “Mẹ lợi hại quá!”

“Mẹ biết cả lái xe!”

“Sao mẹ lại lợi hại như thế chứ?”

Lục Ngọc nghe xong cũng bay bổng theo.

Phó Cầm Duy ở bên cạnh nói: “Con đừng khen mẹ con nữa, mẹ con đã không tìm được đông tây nam bắc rồi!”

Bị Lục Ngọc tức giận nhìn một cái, Phó Cầm Duy im re.

Về tới nhà, dì bắt đầu nấu cơm.

Lục Ngọc nói với dì: “Đợi lát nữa Lục Bảo tan học, cùng với con của chị hai, dì đi đón nhé!”

Trong biệt thự, chị cả và chị hai đều chuyển đi rồi.

Nhưng họ đều rất bận, không chăm sóc được vấn đề ăn uống của bọn trẻ, vừa hay chỗ Lục Ngọc có dì bảo mẫu, mỗi ngày đón bọn trẻ tới ăn cơm.

Bọn trẻ cùng nhau làm bài tập, sau đó mẹ chúng sẽ tới đón chúng về.

Dì nói: “Dì biết rồi, hôm nay mua dâu tây tươi, chắc chắn Lục Bảo rất thích!”

Sữa bò ngâm dâu tây, là cách ăn mới của Lục Ngọc, được bọn trẻ yêu thích. Đặc biệt là Lục Bảo, thà không ăn cơm cũng phải ăn món này.

Bọn trẻ còn một tiếng nữa mới có thể quay về.

Lục Ngọc với Phó Cầm Duy về phòng.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, Lục Ngọc nói: “Vào đi.”

Thấy con trai Tiểu Tích Niên ưỡn ẹo đưa cho cô một tờ giấy, sau đó chạy đi nhanh như bay. Thằng bé rất ngại.