Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 431




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ma lạt thang ngon thì ngon, nhưng có một điểm không tốt, chính là mùi vị quá nặng.

Chỉ cần ăn ma lạt thang, ra ngoài toàn thân đầy mùi, sau đó trong văn phòng lại bắt đầu truyền nhau: Lãnh đạo ăn ma lạt thang các kiểu.

Huyện thành bình thường như chỗ họ cũng không có tài nguyên du lịch, vẫn luôn phát triển bình bình.

Bây giờ có ma lạt thang, người ngoại thành tới, cũng muốn tới đây dạo, mua chút đồ, người mở quán ở đây ngày càng nhiều.

Đây chính là một thúc tiến vô cùng tốt đối với nền kinh tế của huyện.

Những người đàm phán với Lục Ngọc quay lại.

Lãnh đạo lớn lập tức triệu tập: “Như thế nào, chỗ Lục Ngọc nói thế nào?”

Nhân viên công tác trong huyện hân hoan nói: “Lục Ngọc quả nhiên là người bản địa chính cống, vẫn luôn hướng về huyện, cô ấy nói rồi, chỉ cần có thời gian và công sức thì sẽ mở thêm vài quán, bây giờ đã định xong bốn quán rồi!”

Lãnh đạo lớn nói: “Mặc kệ là ở đâu, nhất định phải giữ người lại.”

Nếu người của huyện kế bên không ra tay, họ còn không biết Lục Ngọc được săn đón như vậy.

Nhân viên làm việc trong huyện nói: “Ngài yên tâm đi, bây giờ nếu Lục Ngọc đi, người dân cả huyện đều không đồng ý, cả huyện không có ai không thích ăn ma lạt thang cả.”

Nói như vậy không hề khoa trương chút nào, khẩu vị ở năm 1983 khá đơn điệu, sự xuất hiện của ma lạt thang là đả kích lớn.

Chỉ cần yêu khẩu vị này, ăn thứ khác đều cảm thấy không đã ghiền, vừa tê vừa cay vừa chua vừa ngọt, đều có thể tự điều tiết.

Mùa hè uống một chai nước ngọt lại ăn một bát ma lạt thang, quả thực là hưởng thụ lớn nhất.



Huyện chịu cho cơ hội này, Lục Ngọc cũng rất cảm kích, sau đó cũng nói với các nhân viện tromg quán: “Mọi người cố gắng làm, sau này đều có cơ hội làm quản lý!”

Chỉ cần có thể làm quản lý, mức lương khởi điểm chính là một trăm tệ. Bây giờ Lục Ngọc đã công khai minh bạch chi tiết hóa số tiền này rồi. Các loại chế độ thăng cấp cũng kèm theo, ngoài quản lý còn có phó quản lý, hai người có thể kìm hãm nhau.

Sau khi mô thức này đi vào quỹ đạo, Lục Ngọc càng nhẹ nhõm.

Mọi người nghe còn có thể làm quản lý, đều cật lực biểu hiện, mong muốn có thể thăng chức phát tài.

Lục Ngọc còn đặc biệt thuê một kế toán, mỗi ngày tính sổ sách giúp cô, bây giờ dòng tiền trong tiệm đã lên tới hàng nghìn.

Trước khi kế toán tới còn khó hiểu sau một tiệm nhỏ còn cần thuê kế toán, sau khi tiếp xúc tới sổ sách liền bị cả kinh.

Một quán ăn thế mà có thể bán được tới dòng tiền cao như vậy, đây là điều anh ta không ngờ tới. Hơn nữa nghe nói tiệm mới bên chỗ chị hai Phó cũng rất hot.

Hai tiệm cộng lại, tốc độ kiếm tiền siêu nhanh, trôi qua hơn một tháng, trên sổ sách đã có hơn năm vạn, cộng thêm một vạn trước đó nữa.

Phó Cầm Duy cho hai vạn, cộng lại là tám vạn.

Chỉ có điều đã rút ra, cung cấp hàng như gia vị, cá viên, rau các loại trong tiệm không thể lập tức thanh toán, may mà Lục Ngọc làm ra danh tiếng, chậm mấy ngày mọi người đều có thể chấp nhận.

Hơn nữa qua một quãng thời gian nữa, hoa hồng bên xưởng cổ vịt lại chia xuống, lại có thêm một khoản tiền vào nữa.

Tám vạn trong tay Lục Ngọc đã đủ mua một chiếc xe ô tô rồi.

Tuy trong xưởng Phó Cầm Duy có xe, nhưng Lục Ngọc ngại dùng.

Nhà họ đông người, có một chiếc xe riêng cũng tiện.

Tối đó Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy như vậy, Phó Cầm Duy nói: “Được, vừa hay anh quen một xưởng trưởng của xưởng xe ô tô, thích xe gì em tới chọn đi!”

Lục Ngọc vui vẻ quyết định, ngày hôm sau đi chọn xe. Phó Cầm Duy đi cùng với cô. Lục Ngọc chọn một chiếc xe ô tô màu đen, cảm thấy rất đẹp.

Phó Cầm Duy nói: “Em cũng phải học lái xe mới được!” Sau đó đăng ký cho cô lớp học lái xe.

Khoảng thời gian sau, Lục Ngọc không phải ở tiệm thì tức là đang học lái xe.