Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 430: Đưa ma lạt thang đến thải vân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiệm người phụ nữ tóc xoăn xảy ra chuyện, mọi người lại về tiệm Lục Ngọc ăn.

Khiến cho tiệm bọn họ mấy hôm nay đều bận không xuể.

Hôm thứ bảy, khách còn đông hơn bình thường. Bây giờ người bảo Lục Ngọc kinh doanh ngày chủ nhật ngày càng nhiều, Lục Ngọc có hơi không cầm cự nổi.

Thứ bảy cô tới tiệm, thấy một người đàn ông trung niên thử thách ma lạt thang cay nhất trong tiệm.

Vừa nhìn thấy trong bát nổi một lớp ớt màu đỏ, chưa ăn đã cảm thấy cay.

Người đàn ông trung niên này lại hoàn toàn không có cảm giác, ăn từng miếng to rất ngon lành.

Đợi ăn xong, móc khăn tay ra lau miệng, nhìn Lục Ngọc.

Lục Ngọc không biết vì sao lại cảm thấy khí chất của ông ta rất giống lãnh đạo huyện.

Lục Ngọc nói: “Có muốn uống thêm một chai sữa đậu phộng không, vừa hay có thể giải cay!”

Người đàn ông trung niên này cũng mua một chai. Vừa ăn xong một bát ma lạt thang nóng hổi, uống thêm một chai sữa đậu phộng, thoải mái đến mức muốn híp mắt lại.

Người đàn ông trung niên này đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là người của huyện Thải Vân, ma lạt thang của các cô, người ở chỗ chúng tôi vô cùng thích, cô gái ở văn phòng tuần nào cũng muốn tới ăn!”

Trước đây, khi ông ta ở văn phòng đã nghe những người này ríu ra ríu rít nói ngon, khiến ông ta ngứa ngáy.

Hôm nay không nhịn được dậy sớm ngồi xe tới, ăn vào quả nhiên danh bất hư truyền, nói: “Tôi muốn mời cô tới huyện Thải Vân chúng tôi mở một tiệm!”

Lục Ngọc ngơ ra, đây là người đầu tiên mời cô tới vùng ngoài mở tiệm.

Lục Ngọc dự liệu không sai, ông ta đúng thật là một lãnh đạo, vốn dĩ hai huyện chênh lệch không nhiều, nghèo khó như nhau.

Bây giờ có ma lạt thang, người trong huyện lân cận đều sẽ tới đây ăn ma lạt thang xem phim vào cuối tuần, thi thoảng đến cửa hàng bách hóa dạo, tới một chuyến tốn không ít tiền, cũng coi như là dẫn động các ngành khác phát triển.

Lãnh đạo ở huyện Thải Vân nhìn thấy cũng thèm. Muốn kéo ma lạt thang ngon này tới vùng của mình.

Hai người đang nói chuyện, không ngờ lãnh đạo trong huyện cũng vào, nói: “Tôi vừa đi ngang qua, nghe bí thư nói anh tới, tôi còn không tin, xem ra là thật, sao lại tới ăn ma lạt thang đặc sắc bản địa chúng tôi rồi, như thế nào?”

Trong ngữ khí của lãnh đạo huyền ngập tràn kiêu ngạo.

Lãnh đạo huyện Thải Vân nói: “Ngon, nếu mở ở huyện chúng tôi thì tốt hơn.” Sau đó nói với Lục Ngọc: “Lời tôi nói vừa nãy cô hãy suy nghĩ một chút.”

Lãnh đạo bản địa nghe vậy, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác: “Anh thế này không hậu đạo, sao lại tới chỗ tôi đào người chứ, đi đi đi, tới văn phòng tôi nói chuyện, chỗ tôi có trà ngon.”

Thực ra chỉ là muốn ngắt đoạn cuộc đội thoại của họ, Lục Ngọc là trụ cột trong huyện, nếu thật sự để ông ta đào đi, khóc đến lạc giọng mất.

Lãnh đạo huyện Thải Vân cười ha ha, dường như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, nhưng cũng không nói gì khác, đứng dậy trả tiền sau đó đi cùng ông ta.

Lãnh đạo trong huyện vẫn luôn để mặc cho Lục Ngọc phát triển, bây giờ thấy có người muốn đào góc liền có cảm giác khẩn cấp, định sau này cho cô chút ưu đãi, không thể để người đến vùng khác được.

...

Việc kinh doanh ma lạt thang phát triển rất tốt.

Từ sau khi quán đối diện xảy ra chuyện, việc kinh doanh ma lạt thang của Lục Ngọc càng bận, lãnh đạo huyện còn đặc biệt tìm Lục Ngọc nói chuyện, hỏi cô có muốn mở thêm mấy chi nhánh không, có thể cho cô một số ưu đãi về thuế.

Trước đây khi mọi người đều khen ma lạt thang kinh doanh tốt, lãnh đạo huyện không có phản ứng gì.

Lục Ngọc vốn chính là người họ nhìn trúng, luôn rất có năng lực làm việc. Ngay từ khi cô còn ở thôn, đã treo tên ở chỗ tất cả lãnh đạo lớn trong huyện rồi.

Người có năng lực ở đâu cũng có năng lực, làm đồ ăn cũng oanh oanh liệt liệt như vậy.

Đã kinh động huyện cách vách tới đào người rồi.

Lập tức gia tăng cảm giác căng thẳng cho lãnh đạo huyện.

Phát hiện từ sau khi có ma lạt thang, người ở huyện lân cận đều tới huyện họ ăn.

Có đôi lúc lãnh đạo huyện cũng sẽ ăn một bát, nhưng do thân phận và địa vị không tiện ăn ở đó, thông thường đều là gọi người mua phần sống về, rồi bảo nhà ăn nấu.