Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 428




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đừng thấy mặt bằng Lục Ngọc mở không lớn, nhưng rất kiếm được tiền, cộng thêm chồng cô còn là xưởng trưởng, thật sự không phải người tùy tiện dùng tiền là có thể đả động. Cô lần nữa cự tuyệt người phụ nữ tóc xoăn này.

Người phụ nữ tóc xoăn ngày nào cũng ăn, cộng thêm gia vị ở bên Lục Ngọc đều là nghênh ngang bày ra điều vị, cô ta ăn hằng ngày, nhìn hằng ngày, tự giác nắm được kỹ năng.

Cũng từng thử làm ở nhà, hương vị giống được sáu phần.

Nhưng chỉ là không biết thiếu chút vị ở đâu đó, ăn quen tiệm của Lục Ngọc liền cảm thấy mùi vị ma lạt thang mình làm rất bình thường.

Người phụ nữ tóc xoăn cho những người chưa từng ăn ma lạt thang đó ăn, họ nói ngon.

Lần này liền muốn tới học, tìm ra sự khác biệt hai ba phần này!

Nhưng không ngờ Lục Ngọc khó thỏa hiệp như thế, bất luận cô ta nói thế nào, Lục Ngọc cũng không chịu dạy.

Người phụ nữ tóc xoăn thẹn quá hóa giận: “Tôi theo cô học cũng không phải không trả tiền cho cô, tới mức đó không? Cô không phải là sợ sau khi người khác mở tiệm, quấy rầy cô làm ăn sao? Sao lại keo kiệt như thế chứ? Tiền là một mình cô có thể kiếm hết à!”

Lục Ngọc nói: “Con người cô sao lại không nghe hiểu tiếng người vậy, tôi đã nói không dạy, cô có bản lĩnh như vậy còn cần cầu tôi học, tự mình mày mò đi.”

Lục Ngọc đáp trả lại khiến người phụ nữ tóc xoăn đỏ mặt.

Cô ta luôn nghe nói tính khí Lục Ngọc tốt, ai ngờ miệng lưỡi của cô cũng lợi hại như vậy.

Người phụ nữ tóc xoăn xoay người đi, còn hung hăng hừ một tiếng.

Cô ta vừa đi, các dì trong tiệm đều có hơi không vui: “Người này đúng là có bệnh, nói chuyện kiểu gì thế chứ?”

Chị cả Lục luôn nhíu mày, cô ta ngày nào cũng tới đây học lõm, lỡ như thật sự xem hiểu thì phải làm sao?

Lục Ngọc dường như nhìn ra băn khoăn của chị cả, nói: “Nếu em đã dám bày ra, tức là không sợ người khác học!”

Cô vẫn có sự tự tin này. Tuy ma lạt thang là món ăn vặt, nhưng cách làm rất phức tạp, nước dùng là nước hầm xương. Dầu ớt chính là tinh hoa trong đó. Cần mấy loại gia vị mới có thể hoàn thành.

Cộng thêm nhiều khẩu vị. Những bản lĩnh giấu ở trong tối này, tuyệt đối không phải thứ mà ăn qua mấy lần ma lạt thang là có thể phục chế ra được. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

… Ngày hôm sau, Lục Ngọc nhìn thấy người phụ nữ tóc xoăn đó thế mà lại thuê mặt tiền phía đối diện, vị trí nhìn vọng về chỗ họ.

Chị cả Lục tức giận: “Thế mà cô ta thật sự muốn mở?” Biển hiệu dựng ở một bên, cùng một biển hiệu họ dùng, người không biết còn tưởng là cùng một quán.

Lục Ngọc nói: “Muốn mở thì mở.” Mở tiệm ăn vặt vốn là mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình.

Nhưng nghĩ lại vẫn không muốn để cô ta ké nhiệt độ của cùng một nhãn hiệu, trực tiếp mời thợ sơn thêm hai chữ “Tiểu Ngọc” lên biển hiệu.

Vừa nói rõ khẩu vị của tiệm ma lạt thang bọn họ ngon, thứ hai cũng là tên của Lục Ngọc.

Người phụ nữ tóc xoăn đó không tới mức điên cuồng trực tiếp dùng tên của Lục Ngọc chứ.

Đối phương nhìn thấy, quả nhiên đen mặt.

Đối phương cũng là một người tay chân nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã khai trương.

Khách hàng cũ đều ăn ở tiệm Lục Ngọc, nhưng cũng có một số người muốn tới nếm thử.

Mua một bát ăn mấy miếng rồi bỏ đó, tới tiệm Lục Ngọc, hành động này khiến người phụ nữ tóc xoăn đó mất hết mặt mũi!

“Ngon không?” Lục Ngọc hỏi.

“Không ngon, kém xa tiệm các cô!” Khách hàng từng nếm qua nhíu mày, giống như ăn ở đó là hủy hoại đầu lưỡi của mình vậy.

Khẩu vị bên đó nhạt nhẽo, bủn xỉn không dám bỏ gia vị, dở tệ.

Chị cả Lục nghe các khách hàng đánh giá, hơi yên tâm.

Nhưng lần đầu tiên có người cạnh tranh như vậy vẫn không nhịn được nhìn sang đối diện vào giờ cơm.

Điều kỳ quái là ngày đầu tiên người không nhiều, nhưng ngày thứ hai, những người nói dở đó vẫn tới. Người đông lên, khiến một số người khác tò mò, cũng tới ăn.

Chị cả Lục lo tới nhiệt miệng.

Lục Ngọc nói: “Bây giờ người cũng rất đông, đủ bận rồi, còn họ có thể giữ được khách, đó là chuyện của họ. Chị cả, vẫn nên giúp em nghĩ chuyện về chi nhánh đi.”