Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 421




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bất luận ở niên đại nào đều sẽ có một số lưu manh côn đồ tay chơi nhàn rỗi, không có công việc.

Người cầm đầu ở đây đang ngậm một điếu thuốc, cà lơ phất phơ hỏi: “Bà muốn vay tiền?”

Trước đây khi bác gái Lục làm đầu tư, từng nghe người ta nói tới nơi này cũng cho vay.

Bác gái Lục liền muốn tới xoay chút tiền, thử vận khí.

Nhưng vừa nhìn thấy tên côn đồ này gương mặt đầy sẹo, mình đầy hình xăm, toàn thân nổi lên hơi lạnh, đây đúng là người từng phạm pháp.

Bác gái Lục có hơi hối hận, nhưng lại nghĩ một khi người trong thôn biết mình làm mất vốn quan tài của họ, kết cục càng thảm.

Bác gái Lục nói: “Ừm, tôi muốn vay tiền, vay hai nghìn tệ.”

Ai biết tên lưu manh lại phì cười: “Chị hai, chị đùa em à? Chị dựa vào đâu có thể vay hai nghìn?” Thật sự cho rằng anh ta là công tử Bạc Liêu chắc?

Sau đó tên lưu manh nói: “Muốn tới chỗ tôi vay tiền thì phải có thế chấp!”

Bác gái Lục đần người, bà ta chưa từng nghĩ còn phải thế chấp.

Bác gái Lục nói: “Vậy tôi đi tìm ngân hàng vay.”

Tên lưu manh cũng không ngăn bà ta, nói: “Chị hai, chị cũng hơn năm mươi tuổi rồi, sao còn giống như gái mới lớn vậy, ngân hàng cho vay dễ như thế?”

Mấy năm trước, quả thực rất dễ vay, chỉ cần biết nhân viên cho vay là có thể làm thủ tục, nhưng bây giờ ngày càng chính quy rồi.

Trước đây cho vay ở nông thôn có rất nhiều nợ xấu, cho nên ngân hàng cực kỳ nghiêm khắc với khoản vay ở nông thôn.

Bác gái Lục nghe vậy cũng bán tín bán nghi, tên lưu manh nói: “Muốn tới đây vay phải lấy đồ thế chấp, sổ hồng, sổ đỏ, heo bò, đều được!”

Tên lưu manh bên cạnh cười ha ha: “Này, bà có con gái không, đại ca của bọn tôi chưa kết hôn!”

Gia đình đứng đắn nào sẽ gả con gái cho lưu manh?

Tên lưu manh đó nói như vậy, lập tức cả bọn cười ồ lên, đại ca lưu manh hung hăng cho đàn em một bạt tai: “Đang bàn chuyện! Đừng ở đó kéo những chuyện vô dụng vào.” Cuối cùng anh ta rất nghiêm túc tiễn bác gái Lục đi.

Tên đàn em còn có hơi khó hiểu, hỏi: “Anh nói với bà già sắp chế.t đó cái gì vậy, nhìn bà ta cũng không phải người có thể vay tiền!”

Đại ca lưu manh thần bí nói: “Mày không hiểu.”

Sau đó hai người lại quay về đánh bài. Xung quanh đây rất nhanh lại chướng khí mịt mù. Bác gái Lục đi ra, đến ngân hàng vay, quả nhiên giống như tên lưu manh đó nói, ngân hàng nói khoản vay ở nông thôn không duyệt.

Bác gái Lục thất thần đi về nhà.

Vừa tới nhà, bà nội Lục liền lải nhải: “Sao cô không nấu cơm, ngày càng lười biếng!”

Bác gái Lục lại có một loại chướng khí từ sâu trong lòng, hận không thể cầm d.a.o c.h.é.m chế.t bà già này, tức giận nói: “Tôi không muốn ăn tôi cũng không nấu, sau này đừng gọi tôi!”

Bà nội Lục lập tức chửi đổng: “Được, bây giờ mày dám ngay cả mẹ mày mày cũng dám nói, đứa con dâu bất hiếu này!”

Bác gái Lục đóng cửa phòng, bên ngoài còn có thể nghe thấy bà nội Lục chửi bà ta bất hiếu với người khác.

Bà ta lập tức lục tủ lục rương tìm sổ đỏ và sổ hồng. Nếu muốn bán, bây giờ giá nhà tăng, nhà tổ nhà họ Lục có thể bán được một nghìn.

Giá sổ đỏ cao, khoảng ba nghìn, tổng cộng được bốn nghìn.

Nhưng nếu bán nhà và đất đi, họ phải sống như thế nào?

Hơn nữa cho dù bán đi, bà ta cũng không đủ trả.

Nghĩ ngợi, ngày hôm sau quay lại tìm tên côn đồ kia.

Tên đàn em thấy hôm nay bà ta lại tới, cười hi hi nói: “Chị hai, sao lại quay lại rồi?”

Bác gái Lục cũng không quan tâm đám lâu la này, đến thẳng chỗ đại ca, nói: “Tôi mang đồ tới rồi!” Nói xong, lấy sổ đỏ và sổ hồng ra.

“Cậu có thể cho tôi vay bao nhiêu?”

Đại ca nói: “Bà cần bao nhiêu?”

Bác gái Lục ma sai quỷ khiến nói: “Tám nghìn.” Đủ cho bà ta trả hết cho mọi người.

Đại ca tức cười: “Tới chỗ tôi tìm niềm vui à?”

Đại ca nhìn giấy tờ, nói: “Chủ hộ là gì của bà?”

Bác gái Lục nói: “Là chồng tôi!”

Đại ca nói: “Nếu đã là chồng bà thì nên để ông ấy tới làm!”

Bác gái Lục nghe vậy, căng thẳng nói: “Tuyệt đối không thể nói với ông ất!”