Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 409: Lối thoát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị hai Phó nói: “Nghe nói, trên người bác gái em đeo vàng đeo bạc, khiến người khác thèm muốn chế.t!”

Lục Ngọc nói: “Con người bà ta thích khoe khoang.” Trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội rồi, mặc sức mà đắc ý.

Chỉ là Lục Ngọc có hơi tò mò: “Thân thích nào của bà ta muốn bà ta cho vay vậy.”

Chị hai Phó nói: “Hình như là chị họ của bà ta, trước đây làm ăn ở bên ngoài, bán quần áo.” Chị hai Phó dù sao cũng ở trong thôn lâu hơn, càng hiểu rõ hơn.

Lục Ngọc vừa nghe tới bán quần áo, lập tức nhớ ra, năm đó trong sách viết, thân thích lấy danh nghĩa bán quần áo này của bà ta là một kẻ lừa đảo, căn bản không bán quần áo.

Cô nói: “Mau bảo người trong thôn rút tiền về.”

Chị hai Phó lập tức nói: “Bây giờ những người này đều giống như bị tẩy não vậy, nói một chữ không giống đều giống ngăn cản họ phát tài.”

Lục Ngọc nhíu mày lên.

Cô biết người trong thôn nhất định là bị gạt rồi.

Mấy thân thích đó của bác gái chẳng một ai đáng tin, hơn nữa bị gạt nhiều tiền như vậy, đều không biết người trong thôn sẽ sống như thế nào?

Sở dĩ có tiền đều là nhờ chia được tài sản từ thôn.

Làm ruộng cũng có thể kiếm đủ ăn uống một năm, nhưng nếu nói một năm góp được mấy trăm tệ vẫn rất cật lực. Làm ruộng trong thôn trước giờ là một việc rất vất vả.

Nhưng chị hai nói cũng đúng, mọi người khó khăn lắm mới tìm được một con đường kiếm tiền, hận không thể túm chặt, nếu phá hỏng, nói không chừng còn bị chửi ngược.

Lục Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, không có một cách giải quyết tốt nào.

Lúc về nhà vẫn luôn bức bối không vui, Phó Cầm Duy nhìn ra cảm xúc của vợ, ôm cô vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì có thể nói ra!”

Phó Cầm Duy tưởng Lục Ngọc đang sầu chuyện trong tiệm, Lục Ngọc nói tâm sự của mình với Phó Cầm Duy, Phó Cầm Duy cũng nhíu mày.

Lục Ngọc có tình cảm rất sâu đậm với thôn Đại Vũ, Phó Cầm Duy càng như vậy.

Năm đó khi anh đi học, toàn dựa vào người trong thôn mỗi người cho năm hào, một tệ, góp học phí đại học. Tiền ở nhiều năm trước càng có giá trị. Bây giờ nhìn thấy người trong thôn sắp bị gạt, trong lòng cũng bức bối đến hoảng.

Điều Lục Ngọc lo nhất chỉ có một: “Cắt đứt đường tiền bạc của họ sợ là sẽ dẫn tới một số dị nghị!”

Tuy cô không sợ bị người ta nghị luận, nhưng lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ sói, chung quy không phải chuyện vui vẻ gì.

Phó Cầm Duy nói: “Trừ phi có thể có một phương thức kiếm tiền khác để thay thế, nếu không sợ là rất khó!” Người trong thôn chấp mê bất ngộ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.

Phó Cầm Duy dứt lời, Lục Ngọc ngơ ra: “Anh nói gì?”

Phó Cầm Duy nói: “Anh không nói gì cả.”

Lục Ngọc: “Câu vừa nãy ấy!”

Phó Cầm Duy thuật lại câu đó lần nữa, Lục Ngọc lập tức giác ngộ nói: “Em biết rồi, lần trước không phải các anh nói bên trại vịt có thêm rất nhiều chân vịt, không ai lấy sao?”

Quy mô của xưởng cổ vịt rất lớn, đã quen biết hết những người ở xưởng chế biến vịt.

Bây giờ cổ vịt bán chạy nhất, sau đó là lòng vịt, mề vịt cũng có thể bán được, nhưng duy nhất chân vịt khó bán, thịt ít lại nhỏ, đều cảm thấy không có gì để ăn.

Giá chân vịt vô cùng rẻ, về cơ bản chỉ có hai hào một cân, mua nhiều còn có thể trả giá.

Lục Ngọc biết làm thế nào để chân vịt ngon, nhưng một tiệm ma lạt thang đã khiến cô bận tối mặt tối mày rồi.

Bây giờ tiệm ma lạt thang ngày càng hot, Lục Ngọc đã suy nghĩ chuyện mở chi nhanh sớm nhất có thể rồi.

Nếu không rất nhiều thực khách ở xa đi tới huyện phải đi một hai tiếng chỉ vì ăn một bữa.

Đến nơi khác mở một chi nhánh, vừa có thể kiếm chút tiền, cũng có thể giảm đi áp lực ở chỗ tiệm chính.

Một tiệm ma lạt thang đã đủ cho Lục Ngọc làm, nào còn có tâm tư làm cái khác.

Bây giờ chân vịt này rẻ, vừa hay có thể dùng nó để phát triển.

Lục Ngọc lập tức nói với Phó Cầm Duy: “Anh lái xe đưa em về thôn mau, em có lời muốn nói với người trong thôn!”

Phó Cầm Duy không hỏi Lục Ngọc muốn làm gì, lập tức lái xe tới, chở Lục Ngọc về thôn.