Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 408




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiêu Thái Liên nghe vậy liền kinh hãi: “Không phải chứ?” Bà còn đang nhung nhớ tiền lãi, năm tệ thực sự rất thơm.

Nhưng vừa thấy hình như Lục Ngọc thật sự tức giận, nói: “Mẹ biết rồi, sau này đòi lại là được!”

Tiêu Thái Liên cũng cảm thấy Lục Ngọc khác với đứa con dâu khác, có chút kiến thức, cô đã nói là không được, chắc chắn là có lý của cô.

Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Con về giải quyết việc trước đi, mẹ có tính toán trong lòng.”

Tiêu Thái Liên lập tức đi tìm bác gái Lục, bác gái Lục là người đầu têu việc cho vay này.

Bà ta biết Tiêu Thái Liên có tiền, vừa thấy bà tới lập tức nói: “Dô, đây lại lại cầm tiền tới cho vay sao, bây giờ người muốn cho vay quá nhiều, tôi còn không lo xuể!”

Có thân phận dẫn dắt mọi người kiếm tiền, địa vị của bác gái ở trong thôn cũng lên như diều gặp gió, cuối cùng cũng tìm về được cảm giác trước đây.

Tiêu Thái Liên nói: “Tôi không cho vay nữa, bây giờ tôi muốn lấy lại tiền vốn!”

Bác gái Lục nói: “Chị lấy tiền vốn này làm gì? Bây giờ chị cũng không dùng tiền!” Trước đây hai người như nước với lửa, để kiếm tiền, cũng bắt đầu liên hệ nhau.

Tiêu Thái Liên nói: “Tôi lấy lại tiền của tôi, chị quản tôi làm gì? Chắc không phải là tham số tiền của tôi rồi chứ?”

Bác gái Lục mặt không biến sắc: “Ai thèm tiền của chị, bao nhiêu người muốn tới cho vay cũng không kịp kìa, chị nhìn xem ngân hàng trả chị bao nhiêu lãi, đúng là, nhặt tiền mà chị cũng không muốn!”

Tiêu Thái Liên vốn không nỡ lấy tiền ra, nhưng thấy bà ta nói chuyện gay gắt như vậy, lập tức hơi tức giận: “Mau chóng lấy tiền trả cho tôi.”

Bác gái Lục nghe vậy lập tức nói: “Hừ, không biết điều, sau này chị đừng hòng tới chỗ tôi gửi tiền nữa!”

Tiêu Thái Liên nói: “Ai thèm.”

Thấy bác gái Lục đưa tiền cho bà, bà xoay người rời đi.

Người khác không có đường kiếm tiền, nhưng Tiêu Thái Liên vẫn còn mối làm ăn cổ vịt này, trong các bà cụ cả thôn, chỉ có bà xa xỉ nhất, chỉ là người khác không biết thôi.

Tiêu Thái Liên lấy được tiền liền rời đi, bác gái Lục quay mặt nói xấu Tiêu Thái Liên với thôn: “Không biết điều, vốn dĩ muốn hóa giải chút mâu thuẫn nhiều năm, mới dẫn dắt bà ta chơi, còn không biết điều.”

Mấy người khác trong thôn vội vàng nịnh bà ta: “Một trăm tệ có thể cho vay không?” Bác gái Lục lập tức trào phúng: “Một trăm tệ cô còn muốn cho vay, giữ ở nhà nuôi con đi!”

Người này vội nói: “Tôi chỉ có một trăm tệ thôi, xin chị đó!”

Một trăm tệ cho vay một năm lãi được bảy tệ, chuyện tốt này đi đâu kiếm?

Bác gái Lục nói: “Tôi không thích nhận chút tiền này của mấy người, lẻ tẻ lẻ tẻ khiến tôi rất phiền!” Sau đó lại hung hăng phê phán Tiêu Thái Liên trước mặt mọi người.

Cuối cùng, bác gái Lục mới miễn cưỡng nhận một trăm tệ, viết giấy, sau đó lại đăng ký lên sổ.

Buổi tối bác trai Lục về nhìn thấy, giật nảy mình. Ngoài mặt không ai nói, nhưng người của nửa thôn đều âm thầm gửi tiền chỗ bà ta, con số cao tới một vạn tệ.

Bác trai Lục nói: “Thân thích đó của bà đáng tin không?”

Bác gái Lục nghe vậy liền xù lông, đang lúc bà ta vênh váo đắc ý, cho dù là ai nghi ngờ cũng là tạt nước lạnh lên người bà ta.

Bác gái Lục nói: “Hừ, tôi biết các người đều xem thường tôi, có thể sống thì sống, không sống được thì ly hôn.”

Bác trai Lục lập tức nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy, bà xem bà giống như ăn thuốc s.ú.n.g vậy.”

Bác gái nói: “Không phải tôi ăn thuốc súng, những năm qua tôi chịu ấm ức còn ít sao?” Nói xong còn khóc.

Bác trai nói: “Được được được, bà như thế nào tôi mặc kệ, nhưng có một điểm, tuyệt đối phải đáng tin, tình nghĩa mấy đời đều dồn hết vào rồi!”

Bác gái Lục nghe vậy liền không vui, lại ầm ĩ lên.

Bác trai thấy cũng không chọc nổi bà ta, không nghe bà ta la lối om sòm, xoay người rời khỏi đây.

Bác gái thấy bên cạnh không có khán giả, lau nước mắt, khoản này vừa xuất ra nhiều tiền như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng uy phong.

Lại qua nửa tháng, ngay cả chị hai Phó ở huyện cũng nghe nói, còn tìm Lục Ngọc hỏi thăm.

Lục Ngọc nói: “Chị hai chị tuyệt đối đừng gửi tiền ở chỗ bác ấy, con người bác ấy không đáng tin!”

Chị hai Phó lập tức nói: “Chị đâu có tiền gửi ở chỗ bà ấy, gia sản cũng không dư dả như người ta!”

Chị ấy còn định gom góp thêm, mua căn nhà ở huyện kìa.