Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 407: Trào lưu cho vay




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vốn dĩ chị hai và anh hai đều dự định đi, nghe Lục Ngọc nói vậy, trong lòng càng khao khát.

Bảo Lục Ngọc kể trong huyện như thế nào.

Lục Ngọc càng nói họ càng mong đợi.

Cô nói tới miệng đắng lưỡi khô, vừa uống một ngụm nước liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, người tới là Thiết Ngưu, nói: “Lục Ngọc, trưởng thôn bảo cô tới một chuyến.”

Lục Ngọc còn chưa cử động, chị hai Lục và mẹ Lục vội vàng nói: “Mau đi đi, chắc chắn trưởng thôn có chuyện.”

Lục Ngọc ừm một tiếng, đi trước.

Bây giờ cô đã không còn là cán bộ thôn nữa, nhưng trưởng thôn có ơn với cô, cô vẫn qua đó.

Lục Ngọc tới ủy ban thôn, thấy bí thư thôn và trưởng thôn đều nhăn nhó mặt mày. Trưởng thôn nói: “Cuối cùng cô cũng về rồi, cô đi một cái, tôi ngay cả người có thể thương lượng cũng không có.”

Lục Ngọc rất có chủ ý, lời nói ra cũng có kiến giải, cô đi mất, trưởng thôn liền cảm thấy khắp thôn không một ai đáng tin.

Lục Ngọc hỏi: “Sao vậy?”

Trưởng thôn thở dài một hơi: “Đều ầm ĩ chuyện chia đất!” Thôn họ vẫn được coi là giàu có, trước đây làm lều kiếm được kha khá tiền, bây giờ ngoài những số đất này, mỗi nhà mỗi hộ bình quân đều được chia tám trăm tới một nghìn tệ.

Trưởng thôn nói: “Bây giờ trong thôn nổi lên trào lưu cho vay!”

Họ nói tiền giữ trong tay không tốt, để trong ngân hàng cũng không kiếm được mấy đồng. Chi bằng cho vay, lợi nhuận một tháng gần bằng một tháng lương rồi.

Mọi người liền có hơi d.a.o động, mới đầu chỉ lẻ tẻ vài người, sau khi phát hiện thật sự có lãi, liền nổi lòng tham.

Lục Ngọc nói: “Ai dẫn đầu?”

Trưởng thôn nói một cái tên, Lục Ngọc hơi kinh ngạc, người trưởng thôn nói là bác gái Lục.

Lục Ngọc khẽ nhíu mày.

Nghe nói bà ta đeo vàng đeo bạc, khiến người khác ganh tỵ, cũng đều lần lượt muốn kiếm số tiền lãi này.

Lục Ngọc nói: “Đừng nên làm như vậy!”

Cho vay, bạn nhung nhớ lãi của người ta, người ta còn nhung nhớ tiền vốn của bạn đó. Trưởng thôn nói: “Tôi nói rồi, nhưng mọi người vẫn lén lút làm.”

Lục Ngọc nói: “Sau này thôn viết những điều nguy hiểm của việc cho vay này, mỗi ngày dùng loa tuyên truyền!”

Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Tôi thử xem.”

Lục Ngọc từ chỗ trưởng thôn đi ra, như có trầm tư, còn chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy mẹ chồng nói chuyện với người khác.

Lục Ngọc lập tức đi tới: “Mẹ.”

Tiêu Thái Liên nói: “Dô, Tiểu Ngọc, sao con lại về đây?”

“Nhà mẹ con có chút chuyện!”

Tiêu Thái Liên vừa thấy Lục Ngọc liền theo Lục Ngọc về nhà, cũng không tán gẫu với đám chị em già kia nữa.

Dù sao ngày nào cũng gặp, hôm nay không nói ngày mai còn có thể tiếp tục. Nhưng Lục Ngọc không phải ngày nào cũng về.

Lục Ngọc nói: “Mẹ nghe nói rồi chứ? Trong thôn có người cho vay!”

Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Thái Liên hơi thay đổi, cô sửng ra: “Mẹ, không phải mẹ cũng cho vay tiền rồi chứ?”

Tiêu Thái Liên có hơi lúng túng, nói: “Mẹ đã cho vay bảy trăm tệ, lãi một tháng gần năm tệ!” Một năm tức là sáu mươi tệ.

Hơn nữa bà đã thu được lãi hai tháng rồi, cảm thấy chuyện này rất ổn thỏa, còn muốn cho vay thêm nữa.

Tiêu Thái Liên không chỉ có thu nhập từ những mảnh ruộng này, còn có cổ vịt.

Bây giờ, sau khi gia đình chia ra, bà tuyển mấy người cùng nhau phụ giúp.

Bí mật của cổ vịt là điều vị, loại kỹ thuật nòng cốt này đều nắm trong tay người của mình, những việc như làm sạch đều phân ra làm.

Lục Ngọc nói: “Tiền đâu có dễ kiếm như vậy, đối phương chạy mất thì sao?”

Tiêu Thái Liên nói: “Không thể nào, chạy được hòa thượng cũng không thoát khỏi chùa.” Đều là người gặp hằng ngày trong thôn, có thể chạy đi đâu.

Lục Ngọc nói: “Bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, ngày xưa ra khỏi thôn đều rất khó, bây giờ đừng nói ra khỏi thôn, cho dù ra khỏi tỉnh, chỉ là chuyện mua một tấm vé mà thôi, sau này người ta đi mất, bác gái con không có tiền đền cho mẹ, phải làm sao? Tích lũy cả đời đó!”

Tuy nói bà có đường kiếm tiền, nhưng tiền này ngay cả bản thân cũng không nỡ tiêu, nếu bị người khác cuỗm đi, nghĩ thôi cũng tức giận.