Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 402




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị hai Phó lập tức nói: “Chị nghe nói chỗ em rất bận, chị muốn tới làm phụ em một chút, cũng tìm một công việc, đương nhiên, nếu em không cần thì cũng không sao! Chị chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

Lục Ngọc nói: “Là em sơ sót rồi, khoảng thời gian này bận suốt, chị hai vào huyện quả thực không tồi, như này đi, chị đến chỗ em trước, một tháng em trả chị ba mươi lăm tệ tiền lương.”

Lục Ngọc tiếp tục nói: “Chị làm trước, đợi qua thời gian nữa mua bán tốt hơn chút, em mở một chi nhánh, tới lúc đó chị có thể tới làm quản lý tiệm, có thể kiếm được nhiều hơn một chút.”

Lục Ngọc kinh doanh ma lạt thang tốt như vậy, mở chi nhánh là chuyện sớm muộn, vừa hay thiếu người.

Chị hai Phó vốn tưởng khiến cô đồng ý không dễ, không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc này vui mừng quá đỗi, Lục Ngọc lại đưa ra lựa chọn tốt hơn.

Chị hai hơi cảm động: “Tiểu Ngọc, em quá tốt với chị hai rồi.” Chỉ cảm thấy Lục Ngọc là em dâu tốt nhất trên đời.

Chị hai Phó cũng tới giúp Lục Ngọc rồi.

Đều nói một núi không thể có hai hổ, chị cả Lục là quản lý tiệm, không tiện để chị hai Phó ở dưới trướng chị cả.

Mối quan hệ thân thích vi diệu này vẫn phải giữ cân bằng. Lục Ngọc nghĩ ra một chủ ý, để chị ấy lo phần sống ma lạt thang.

Phần sống ma lạt thang đều là rau sống, và mì chưa nấu rồi phối thêm gia vị, muốn ăn có thể nấu ngay. Sau khi làm xong, ăn y hệt như ở tiệm.

Còn có thể mua riêng gia vị ma lạt thang ở đây, năm hào một phần, họ có thể quay về bỏ mì bỏ rau ăn, tính kỹ ra hời hơn ăn ở tiệm.

Thời này người có tiền nhiều, nhưng người không có tiền cũng nhiều, có người thích tính toán chi li, hơn nữa gia vị ma lạt thang có thể bỏ đông trong tủ lạnh, bỏ một tháng cũng sẽ không hỏng.

Lúc muốn ăn, nấu chút rau ăn kèm gì đó, chan lên đều là vị của ma lạt thang.

Lục Ngọc mua lại hai mặt tiền bên cạnh, nối thông lại, vừa hay dùng để làm phần sống ma lạt thang.

Quy mô lại mở rộng không ít, có người không đợi được, có thể trực tiếp mua phần sống về tự nấu.

Còn có một số quán ăn vặt nhập hàng ở đây, mang về bán tăng thêm một hai hào tiền công. Mỗi ngày đều có thể bán hai ba trăm phần. Lục Ngọc để chị hai Phó ở đây gói phần sống, còn đặc biệt tìm cho chị ấy hai trợ thủ, nghe chị ấy chỉ huy.

Thi thoảng làm việc xong, còn sẽ nhặt rau, phụ giúp rửa bát, cũng rất bận rộn.

Chị hai Phó cảm khái, biết vì sao lại ngon như vậy, chính là bỏ đủ gia vị. Chỉ nhìn ớt, dầu, đường trắng, giấm trắng này đổ từng thìa từng thìa vào, đều là các loại đồ ngon, gom lại một chỗ có thể dở sao.

Bình thường người tiết kiệm đều không nỡ bỏ như vậy.

Những người muốn bắt chước Lục Ngọc, mở tiệm ma lạt thang đó chưa chắc nỡ bỏ gia vị như vậy.

Keo kiệt không nỡ bỏ, không tới vị, liền không có khách quay lại.

May mà Lục Ngọc buôn bán lớn, lãi ít nhưng bán được nhiều, cũng có thể kiếm được chút tiền.

Hai thím hỗ trợ ở bên cạnh nói với chị hai Phó: “Cô với bà chủ thật sự là chị em dâu à?” Họ ở đây làm việc rất tất bật, lúc rảnh rỗi liền thích nói chuyện.

Chị hai Phó nói: “Ừm!” Còn nói những việc làm to lớn của Lục Ngọc ở trong thôn trước đây, giúp thôn xây lều rau, người người hưởng lợi, không có chuyện nói xấu cô.

Mấy năm trước, Lục Ngọc ở huyện được lãnh đạo lớn tuyên dương, còn đại biểu huyện tham gia hội nghị bên ngoài, là niềm kiêu ngạo của thôn.

Hai thím vô cùng chấn kinh: “Thật có bản lĩnh!”

Chị hai Phó cũng rất tự hào.

Chẳng trách có thể buôn bán lớn như vậy, từng huấn luyện ở tầng thấp, không giống người thường.

Nói Tào Tháo Tào Tháo tới, Lục Ngọc làm việc xong đợt buổi trưa, đặc biệt tới tiệm bên cạnh xem chị hai, thấy hai thím cũng đang nghỉ ngơi, dứt khoát bảo họ đến chỗ mát mẻ hóng gió.

Lục Ngọc đưa cho chị hai Phó một chai nước có ga vị cam, vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, mát lạnh, phái nữ đều rất thích.

Ở đây không có quạt, tuy đã mở hết cửa sổ, nhưng mùa hè oi bức, ở đây một chút xíu, toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.

Uống chút nước cam là hưởng thụ cao nhất, một chai tốn năm hào, Lục Ngọc nói: “Như thế nào? Chị ở đây đã quen chưa?”

Chị hai Phó uống một ngụm nước cam, mát lạnh thấm vào cuống họng, vô cùng thoải mái, nói: “Không vất vả, có gì mà không quen! Trước đây ra đồng làm việc khổ hơn ở đây nhiều.”