Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 398: Tích niên muốn về quê chơi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lưu Bàng cười nói: “Ở chung với anh chị, tôi hưởng ké được không ít. Bây giờ tôi thủ xưởng cổ vịt nằm kiếm tiền, Cầm Duy lại thu mua hai xưởng, thật giỏi giang!” Loại chuyện này không phục không được.

Trước đây lúc đi học, Phó Cầm Duy đã dồi dào tinh lực, bây giờ làm ăn cũng mạnh hơn người khác.

Đúng là người tài ở đâu cũng tài.

Lục Ngọc nói: “Chỉ là cái tính không nhàn rỗi được thôi.” Bây giờ Lục Ngọc với Phó Cầm Duy đều đang làm sự nghiệp, họ đều rất thích bận rộn.

Lưu Bàng mời họ mấy hôm nữa tới nhà ăn cơm, còn nói đã mua một con cua to, tới lúc đó cùng nhau ăn.

Trước khi đi, Lục Ngọc ngoài lấy cho anh ấy cá viên, đậu phụ viên, còn cho thêm hai phần sống, muốn ăn là có thể nấu ăn.

Lưu Bàng vô cùng vui sướng, rất thích ăn cái này. Cái này ngon hơn bất cứ thứ gì!

Đợi sau khi Lưu Bàng đi, chị cả Lục tìm Lục Ngọc nói: “Người đặt phần sống quá nhiều, vừa nãy chị đã từ chối hai người, có một người là quán ăn vặt trong huyện, còn có một người là ở ngoài huyện.”

Họ thực sự không làm xuể, nhưng từ chối cũng xót, đó đều là tiền.

Lục Ngọc định thần nói: “Hay là thuê thêm mười người nữa đi.” Bây giờ bận thành thế này có thể khiến người ta mệt chế.t.

Đặc biệt là rửa rau thái rau, hai người cũng không làm xuể, bây giờ lại có dịch vụ phần ăn sống, càng bận rộn hơn.

Chị cả Lục nói: “Cũng chỉ có thể như vậy!”

Lục Ngọc trực tiếp dán thông báo, lưu lượng người trong tiệm ma lạt thang rất đông, đãi ngộ Lục Ngọc đưa ra là một tháng ba mươi lăm tệ, nghỉ ngơi bốn ngày.

Tuy không thể so với xưởng, nhưng mạnh hơn buôn bán nhỏ ở bên ngoài nhiều.

Vừa dán thông báo, trong vòng một ngày đã tuyển đủ mười người.

Người vừa vào, cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi rõ ràng.

Lục Ngọc khẽ thở phào, bây giờ kiếm được không ít tiền, dư sức chi trả lương cho những người này.

Lúc Lục Ngọc làm xong trở về, hai đứa nhỏ đều ở trên sô pha đợi Lục Ngọc bọn họ.

Tiểu Tích Niên bi bô bi bô nói: “Mẹ, tuần này chúng ta về thôn không?” Cậu nhớ bà nội rồi.

Lục Bảo cũng chớp mắt, cô bé cũng rất muốn về. Lục Ngọc nói: “Về!”

Cô dứt lời, hai đứa trẻ lập tức hoan hô nhảy nhót.

Chị cả Lục ở bên cạnh cười nói Lục Ngọc khéo chiều bọn trẻ! Bây giờ người nhiều, có thể đổi ca luân phiên, chị cả Lục vốn muốn kiến nghị kinh doanh cả ngày chủ nhật, nhưng Lục Ngọc lại không làm.

Còn nói tiền là thứ không thể kiếm hết được, phải để dành thời gian thư giãn.

Cũng chỉ có Lục Ngọc có thể nói như vậy, người khác muốn kiếm tiền còn không có mà kiếm.

Lục Ngọc nói với chị cả Lục: “Tuần này chúng ta cũng gọi chị hai về, về thôn ăn bữa cơm ngon!”

Chị cả Lục nghe vậy, cũng có vài phần mong đợi, tính ra đã rất lâu không gặp em hai rồi.

Lục Ngọc hễ về thôn là xách túi lớn túi nhỏ về.

Vừa tới cổng thôn đã bị thôn dân chú ý tới, cười nói: “Này, lần này lại cầm nhiều đồ như vậy à?”

Trước đây họ đã nghe nói rồi, Lục Ngọc mở tiệm ma lạt thang ở bên xưởng gang thép, mỗi ngày người đông như hội.

Dì Hồng và thím mập trong thôn từng tới ăn, nói hương vị đó quả thực là mỹ vị trên trời.

Vừa thơm vừa tê vừa cay, quay về nhớ nhung tận mấy ngày.

Họ biết thực lực của Lục Ngọc, chỉ cần cô ra tay, chắc chắn mùi vị không dở được, người ở xưởng gang thép có phúc ăn rồi.

Vừa thấy Lục Ngọc xách không ít đồ, đều là đồ thực dụng, hũ gì đó, dầu đậu nành, cá viên, nhà chồng, nhà mẹ mỗi nhà một phần, chia rất đều.

Rất tốt.

Rất nhiều người sau khi đến huyện thành liền sợ dây dưa với thôn, mấy năm cũng không về một lần. Giống như về thôn sẽ bôi bát đi thể diện của họ vậy.

Lục Ngọc tuần nào cũng về, còn dẫn con trai theo, Tiểu Tích Niên từ trên xe đi xuống, lập tức đi tới tìm các anh các chị trong thôn chơi.

Vui vẻ giống như gì vậy.

Có người trước để so sánh, người trong thôn càng cảm thấy gia đình Lục Ngọc tốt.

Làm người không quên gốc rễ.